Tuần 06. Hai cực của tâm hồn
Tuần 06. Hai cực của tâm hồn
Ngày 5 Tháng Hai
Nhu cầu và Tham vọng
Tham vọng thì nhiều nhưng nhu cầu lại ít. Bạn có thể thỏa mãn nhu cầu của mình nhưng với tham vọng thì không. Một tham vọng là một nhu cầu đã phát triển đến mức cuồng loạn, không ai có thể thỏa mãn được nó. Bạn càng cố gắng thỏa mãn nó, nó càng đòi hỏi nhiều hơn.
Có một câu chuyện kể rằng: khi Alexandre qua đời và đến được thiên đàng, ông mang theo tất cả những thứ mình có được: ngai vàng, vàng bạc, kim cương (dĩ nhiên là tất cả những thứ này chỉ tồn tại trong tâm hồn của ông).
Người gác cổng thiên đàng bật cười và hỏi 'Sao ông lại mang theo nhiều gánh nặng như thế?'. Alexandre nói 'Gánh nặng nào?'. Người gác cổng đưa cho ông một chiếc cân (loại cân có hai đĩa) và đặt một con mắt lên một đĩa, sau đó người gác cổng yêu cầu Alexandre đặt tất cả những hành trang mà ông mang theo lên đĩa cân còn lại (danh tiếng, quyền lực, ngai vàng, châu báu). Con mắt đó nặng hơn so với gánh nặng mà Alexandre mang theo.
Người gác cổng nói 'Đây là con mắt của người trần gian. Nó đại diện cho những tham vọng của người trần gian. Dù cố gắng đến mấy người ta vẫn không thỏa mãn được nó'. Người gác cổng vứt một ít bụi vào con mắt, nó lập tức nhắm lại và đánh mất toàn bộ trọng lượng của nó.
Chúng ta cần ném vào con mắt tham vọng một ít bụi của sự hiểu biết. Khi đó mọi tham vọng sẽ biến mất, chỉ còn lại những nhu cầu. Những nhu cầu này không có trọng lượng. Nhu cầu xuất hiện rất ít và luôn đẹp đẽ. Tham vọng luôn xấu xí, nó biến một con người thành một con quỷ. Nó tạo ra những người điên cuồng. Khi bạn muốn có sự bình yên thì một căn phòng nhỏ đã là quá đủ; một ít thực phẩm đã là quá đủ; vài bộ trang phục đã là quá đủ; một người yêu thương đã là quá đủ.
Ngày 6 Tháng Hai
An toàn
Không nơi nào có sự an toàn. Cuộc sống là một chuỗi những bất an, không mảnh đất nào có thể nuôi dưỡng được sự an toàn.
Khi bạn tìm kiếm sự an toàn, bạn tạo ra những rắc rối. Bạn càng mong muốn sự an toàn thì bạn càng gặp nhiều rắc rối vì sự không an toàn chính là bản chất của cuộc sống. Nếu bạn không đòi hỏi sự an toàn, bạn chẳng bao giờ phải lo lắng bận tâm về sự không an toàn. Cũng giống như cây cỏ có màu xanh, cuộc sống này là sự không an toàn. Nếu bạn đòi hỏi chiếc lá kia phải màu trắng, khi đó rắc rối sẽ xuất hiện. Rắc rối được tạo ra bởi chính bạn, chứ không phải bởi chiếc lá kia - chúng màu xanh và bạn muốn chúng phải biến thành trắng! Chúng không thể xuất hiện theo cách đó.
Cuộc sống là sự không an toàn, tình yêu cũng thế. Như thế cũng là quá tốt. Cuộc sống chỉ có thể là sự an toàn khi bạn đã chết đi; khi đó mọi việc đều đã định đoạt. Dưới phiến đá kia là mặt đất. Dưới bông hoa kia không có gì cả; bông hoa là sự không an toàn. Chỉ một cơn gió nhẹ cũng có biến làm bông hoa gẫy gục; cánh hoa có thể rơi xuống và biến mất. Thật tuyệt vời khi bông hoa kia vẫn còn đó. Cuộc sống là điều kỳ diệu - vì nó xuất hiện không vì một lý do nào cả. Bạn chỉ có thể trưởng thành khi bạn chấp nhận điều này và hãnh diện khi được có mặt trong cuộc đời này.
Ngày 7 Tháng Hai
Vô điều kiện
Chỉ khi bạn biết được tình yêu là gì thì bạn mới có thể sẵn sàng trao tặng tình yêu. Bạn cho tặng nhiều thì bạn nhận được nhiều. Bạn nhuộm người khác trong tình yêu thì tình yêu sẽ nảy nở ngập tràn trong tâm hồn bạn.
Tình yêu không bao giờ cân nhắc đến việc đối tượng có xứng đáng được nhận lãnh hay không. Đây là một suy nghĩ ích kỷ, tình yêu không bao giờ là sự ích kỷ. Áng mây kia không bao giờ nghĩ đến việc liệu trái đất có xứng đáng hay không. Nó mưa trên sườn núi, mưa trên vách đá, mưa khắp mọi nơi. Nó trao tặng không vì một điều kiện nào, không vì một động cơ thúc đẩy nào cả.
Điều đó cũng đúng với tình yêu: Nó chỉ trao tặng, nó vui với việc trao tặng này. Bất kỳ ai muốn nhận được nó đều có được nó. Họ không cần phải là người xứng đáng hay không xứng đáng. Họ không cần phải là người giàu hay người nghèo, người đẹp hay người xấu. Nếu trong khi bạn trao tặng tình yêu mà bạn lại cân nhắc đến những yếu tố này thì thứ mà bạn đang trao tặng hoàn toàn không phải là tình yêu. Nó là một cái gì đó rất khác. Chỉ khi bạn biết được tình yêu là gì thì bạn mới có thể sẵn sàng trao tặng tình yêu. Bạn càng tặng nhiều thì bạn càng nhận được nhiều. Bạn nhuộm người khác trong tình yêu thì tình yêu sẽ nảy nở ngập tràn trong tâm hồn bạn.
Trong trao đổi kinh tế thì hoàn toàn khác: Nếu bạn cho tặng thứ gì bạn sẽ đánh mất thứ đó. Nếu bạn muốn giữ lại thứ gì, bạn hãy tránh việc tặng nó đi. Bạn hãy thu gom nó, hãy là một người hà tiện. Điều này hoàn toàn đối nghịch với tình yêu: Nếu bạn muốn có tình yêu bạn đừng tỏ ra bủn xỉn, nếu không tình yêu nó sẽ xanh xao, sẽ chết. Hãy trao tặng, trao tặng và trao tặng. Dòng sông tình yêu sẽ chảy ngược về phía bạn khi bạn ban tặng tình yêu không điều kiện.
Ngày 8 Tháng Hai
Hai cực của tâm hồn
Tâm hồn không ngừng thay đổi từ tiêu cực đến tích cực, từ tích cực đến tiêu cực. Đây là hai phạm trù tồn tại song song trong tâm hồn giống như cực âm và cực dương của dòng điện. Nếu chỉ có một trong hai cực, dòng điện không thể tồn tại.
Xét cho cùng, tâm hồn là một dòng điện. Tâm hồn con người cũng giống như một chiếc máy vi tính. Nó có hai cực và không ngừng vận động.
Thế nên vấn đề ở đây không phải là có những lúc bạn cảm thấy tuyệt vời nhưng cũng có những lúc bạn cảm thấy vô cùng ảm đạm. Những khoảnh khắc ảm đạm sẽ tương ứng với những khoảnh khắc tuyệt vời. Nếu tâm hồn bạn đạt đến đỉnh cao tích cực thì sau đó nó cũng chìm lắng tới đáy của sự tiêu cực. Sự trầm lắng luôn tồn tại bù trừ với sự thăng hoa.
Bạn phải hiểu rõ điều này: Nếu bạn trốn tránh những thời khắc u sầu thì bạn sẽ chẳng bao giờ có được những thời khắc vui vẻ. Cuộc sống của bạn sẽ không hề thăng trầm, nó sẽ trở nên tẻ nhạt và đơn điệu vô cùng. Chúng ta phải chấp nhận mạo hiểm. Hãy trầm để rồi có lúc thăng. Điều này cũng đáng để bạn phải mạo hiểm. Nếu có lúc bạn đến được thiên đàng thì bạn có thể sẵn sàng để sống cùng địa ngục vì luôn tồn tại song song, tương ứng, 50-50.
Ngày 9 Tháng Hai
Công việc
Bạn phải nhớ rằng cộng sự của bạn là những người không quan tâm đến đời sống tinh thần của bạn. Bạn phải là người quan tâm đến đời sống nội tâm của mình vì cộng sự cũng có đời sống nội tâm riêng của họ.
Cộng sự của bạn có những lúc phải đối mặt với trạng thái tiêu cực trong tâm hồn. Họ có những rắc rối và ưu tư riêng của họ giống như tất cả mọi người. Bạn cũng thế. Khi bạn đang làm việc với một ai đó, bạn không nhất thiết phải đề cập đến những vấn đề này vì nếu họ nêu ra tất cả những ưu tư khắc khoải của họ, bạn kể lể tất cả những ưu tư khắc khoải của mình thì mọi việc sẽ chẳng bao giờ có điểm dừng.
Nếu bạn cảm thấy mình bị trầm uất, hãy tìm một việc gì đó để làm. Ví dụ: hãy viết ra giấy tất cả những gì khiến bạn phải âu lo rồi bạn đốt mảnh giấy đó đi. Bạn có thể tham gia một điệu nhảy sôi động. Bạn phải giải quyết rắc rối của chính bạn.
Đôi khi bạn nên hỏi cộng sự của mình xem bạn đã bao giờ tỏ ra tiêu cực với họ chưa, hỏi họ xem họ có phiền lòng vì thái độ tiêu cực của bạn không vì có những lúc bạn có thể không biết rằng mình đang tỏ ra tiêu cực. Một cử chỉ nho nhỏ, một lời nói, một sự im lặng đôi khi cũng khiến người khác buồn phiền nên đôi lúc bạn cũng cần phải xin họ thứ lỗi.
Ngày 10 Tháng Hai
Sự xoàng xĩnh
Đừng bao giờ tham gia bất kì công việc xoàng xĩnh tầm thường nào vì đó là tội ác trong cuộc đời. Đừng bao giờ yêu cầu cuộc sống phải tĩnh lặng, phải an toàn tuyệt đối vì điều đó có nghĩa là bạn đang tìm kiếm cái chết.
Nhiều người quyết định sống một đời bình yên, an toàn, không rủi ro. Tâm hồn họ lúc nào cũng bằng phẳng, không buồn không vui, không thăng không trầm. Cuộc sống của họ là một chuỗi dài đơn điệu tẻ nhạt: không đồi núi, không thung lũng, không đêm, không ngày. Họ sống trong một thế giới xám xịt, không màu sắc (họ không hề biết đến ánh cầu vồng rực rỡ). Họ sống một đời sống đen tối, theo thời gian họ cũng trở thành những người đen tối, xoàng xĩnh, tầm thường.
Bạn hãy sống một đời sống đầy màu sắc. Bạn hãy để mình tìm đến thiên đường rồi lại rơi vào địa ngục. Hãy là một người lên xuống giữa hai nơi này, đừng sợ hãi. Một ngày nào đó bạn sẽ hiểu được sự siêu việt sẽ hiểu được rằng bạn không thuộc thiên đàng cũng chẳng thuộc địa ngục, bạn không phải là đỉnh núi cũng không phải là đáy thung lũng. Bạn sẽ hiểu được rằng bạn là người lữ hành dạo bước giữa nhân gian, là một chứng nhân trong cuộc đời này. Đó chính là bạn.
Ngày 11 Tháng Hai
Trì hoãn
Cuộc sống này rất ngắn ngủi và còn nhiều điều bạn chưa biết đến. Ai tiếp tục trì hoãn người đó sẽ tiếp tục bỏ phí cuộc đời mình.
Bạn cần không ngừng tự hỏi mình xem liệu bạn có đang hướng đến gần hơn với trạng thái hạnh phúc không. Nếu có, điều đó có nghĩa là bạn đang trượt theo đúng đường ray hướng đến niềm hạnh phúc. Nếu bạn đang cảm thấy đau khổ, hãy xét lại xem: Bạn đã trượt ra khỏi đường ray này từ khi nào, bạn đã bị lạc lối từ khi nào. Bạn đã bị bối rối bởi một điều gì đó, bạn không còn tự nhiên nữa, bạn cảm thấy xa lạ với tự nhiên; nên bạn đau khổ. Bạn hãy quan sát, hãy phân tích để tìm ra nguyên nhân và xử lý ngay. Đừng bao giờ trì hoãn đến ngày mai. Bạn cần vứt bỏ ngay hai chữ 'ngày mai' ra khỏi vốn từ vựng của mình.
Cuộc sống này rất ngắn ngủi và còn đó rất nhiều điều bạn chưa biết đến; ai tiếp tục trì hoãn người đó sẽ tiếp tục bỏ phí cuộc đời mình. Hôm nay bạn trì hoãn đến ngày mai, ngày mai bạn lại tiếp tục trì hoãn. Dần dần, sự trì hoãn trở thành một thói quen bám chặt lấy bạn. Bất cứ khi nào bạn nhận thấy rằng thứ gì đó đang tạo ra đau khổ cho bạn, bạn cần vứt bỏ nó ngay, đừng dung túng nó dù chỉ một khoảnh khắc. Đây chính là sự can đảm: can đảm sống, can đảm chấp nhận rủi ro, can đảm chấp nhận mạo hiểm. Chỉ những người có được lòng can đảm mới xứng đáng được tưởng thưởng mọi thứ tốt đẹp - ánh sáng, tình yêu, niềm hạnh phúc và phúc lành.
Nhận xét
Đăng nhận xét