Tuần 34. Lý tưởng
Tuần 34. Lý tưởng
Ngày 20 Tháng Tám
Đôi chân trần
Ai sống giữa trời và đất đều phải cảm nhận được cả trời và đất.
Thỉnh thoảng bạn hãy đứng trên mặt đất với đôi chân trần, bạn cảm nhận sự mát mẻ của nó, sự mềm mại của nó, sự ấm áp của nó. Bạn cảm nhận được nó và bạn để nó len lỏi vào tâm hồn mình. Bạn hãy gắn mình với mặt đất.
Lão Tử từng nói với các học trò của mình 'Nếu các ngươi không hít thở bằng đôi chân trần của mình thì các ngươi không phải là học trò của ta'. Hít thở bằng đôi chân, ông ta hoàn toàn đúng. Khi bạn hít thở bằng đôi chân của mình, bạn cảm nhận được những điều mà không ai có thể dạy bạn. Chỉ khi bạn có thể hít thở bằng đôi chân của mình thì bạn mới được trọn vẹn. Ai sống giữa trời và đất đều phải cảm nhận được cả trời và đất.
Ngày 21 Tháng Tám
Tâm hồn cũ kỹ
Nếu bạn nghe theo sở thích của mình có nghĩa là bạn nghe theo tâm hồn cũ kỹ của mình. Người ta phải đi ngược lại với sự thích của mình mới trưởng thành được.
Sự trưởng thành không diễn ra suôn sẻ như người ta thường nghĩ. Nó là một quá trình chông gai... Chông gai lớn nhất là bạn phải đi ngược lại với sự thích và không thích của mình.
Nhưng ai là người không ngừng nói 'Tôi thích cái này và tôi không thích cái kia'? Đó chính là tâm hồn cũ kỹ của bạn, không phải bạn. Nếu bạn cho phép tâm hồn cũ kỹ của bạn quản lý bạn, bạn không bao giờ có thể thay đổi được. Tâm hồn cũ kỹ của bạn sẽ luôn bảo bạn rằng hãy đi theo lối đi cũ, hãy đi theo lối mòn vì nó thích thế. Chúng ta phải thoát ra khỏi nó. Đôi khi chúng ta phải đi ngược lại với sự thích và không thích của mình.
Việc thay đổi lối sống cũ kỹ là việc vô cùng khó khăn (cũng giống như khi bạn học một kỹ năng mới vậy). Bạn biết rõ kỹ năng cũ và mọi việc diễn ra dễ dàng. Khi bạn học một kỹ năng mới, mọi việc trở nên vô cùng khó khăn. Đây không chỉ là việc học một kỹ năng mới, thực ra chúng ta phải học lối sống mới. Cái xưa cũ phải chết đi thì cái mới mẻ được sinh ra. Cái xưa cũ phải ra đi để cái mới mẻ xuất hiện. Nếu bạn không ngừng bám chặt vào cái xưa cũ, không còn không gian để cái mới mẻ xuất hiện.
Ngày 22 Tháng Tám
Lý tưởng
Khi người ta được dạy về những lí tưởng, người ta luôn cảm thấy mình nhỏ nhoi, hèn hạ và tội lỗi vì những lí tưởng đó không ai có thể thực hiện được chúng.
Khi bạn hướng về lý tưởng, bạn luôn luôn thất bại vì lý tưởng là điều không thể. Người ta gọi lý tưởng là 'phi thường' - thực ra nó thầm thường! Nó là sự tự hành hạ chính mình. Lý tưởng tạo ra rắc rối cho bạn nên bạn hãy vứt ngay mọi lý tưởng và trở về với thực tại.
Bạn hãy là người thực tế. Khi bạn là người thực tế, mọi việc trở nên đẹp đẽ và hoàn hảo. Khi bạn không mang bên mình bất kỳ một lý tưởng nào, mọi việc trở nên hoàn hảo vì khi đó bạn không có gì để so sánh, nhận định, phát xét, chỉ trích.
Ngày 23 Tháng Tám
Niềm mong đợi
Nếu bạn không có một ý tưởng nào về những gì nên xảy ra, mọi việc sẽ xảy ra.
Những người luôn mang theo mình những khát khao to lớn sẽ không bao giờ có thể hài lòng. Bởi những gì xảy ra đều quá nhỏ bé so với những khao khát của họ. Bạn không thể cảm thấy hài lòng nên hầu hết những gì lẽ ra đã xảy ra lại không thể xảy ra. Bạn bị mắc kẹt trong chiếc vòng luẩn quẩn này: Bạn khao khát nhiều, vì khao khát nhiều nên bạn không thể cảm thấy hài lòng. Tất cả những gì xảy ra đều không đáng để bạn ghi nhận, bạn chẳng quan tâm đến nó vì nó quá nhỏ bé so với khao khát trong bạn. Bạn thối chí, bạn nản lòng, bạn gục ngã.
Nếu bạn không có một ý tưởng nào về những gì nên xảy ra, mọi việc sẽ xảy ra. Nếu bạn mong sẽ nhặt được một ngàn đô-la khi bạn xuống phố, sự thật là bạn chỉ nhặt được mười đô-la, bạn sẽ nói rằng 'Mình sẽ làm cái quái gì đây?' Nếu bạn không mong một ngàn đô-la thì mười đô-la đó đã là quá tốt. Nếu bạn cảm thấy hài lòng với mười đô-la này thì từ mười đô-la này bạn có thể biến nó thành một triệu đô-la.
Ngày 24 Tháng Tám
Nghe và lắng nghe
Nếu bạn có thể học được nghệ thuật lắng nghe; điều đó có nghĩa là bạn đã học được bí quyết lớn nhất của việc chiêm nghiệm thiền định. Nghe là một việc - lắng nghe lại là việc khác.
Bạn nghe bởi vì bạn có đôi tai; đây là một hiện tượng thể chất. Việc lắng nghe lại là một hiện tượng tâm linh. Bạn lắng nghe khi bạn có sự lưu tâm, khi tâm hồn bạn hòa hợp cùng đôi tai của bạn.
Bạn hãy lắng nghe tiếng chim hót, tiếng gió thổi trên cây, tiếng nước chảy dưới dòng suối, tiếng còi tàu xa xa. Bạn hãy lắng nghe mà không đưa ra bất kỳ một nhận định nào về những gì mình nghe được - đừng nhận định; khi bạn nhận định thì bạn không thể lắng nghe.
Một người thực sự lưu tâm là một người không mang theo bên mình bất kỳ một sự so sánh, nhận định hay một kết luận nào. Cuộc sống là một sự liên tiến, không có gì dừng lại cả. Chỉ có kẻ ngốc mới đưa ra kết luận; người khôn ngoan luôn dè dặt mỗi khi đưa ra bất kỳ một kết luận nào. Bạn hãy lắng nghe mà không đưa ra bất kỳ một kết luận nào. Chỉ lắng nghe mà thôi - tỉnh táo, yên lặng, tiếp thu. Hòa mình cùng những gì mình lắng nghe được.
Bạn sẽ phải ngạc nhiên: Một hôm nọ bạn đang lắng nghe thì đột nhiên mọi âm thanh, mọi tiếng ồn ào đều biến mất, sự tĩnh lặng xuất hiện. Sự tĩnh lặng thực thụ chỉ xuất hiện qua tiếng ồn ào.
Ngày 25 Tháng Tám
Kẻ dòm ngó
Mọi người đã trở nên hoàn toàn thụ động. Bạn nghe nhạc, bạn đọc sách, bạn xem phim - bạn không bao giờ là người tham dự, bạn chỉ là người xem, người thưởng ngoạn. Toàn nhân lọai là những người thưởng ngoạn.
Khi bạn ân ái thì cứ như thể đó là người khác đang ân ái và bạn chỉ là người xem - đó là những gì đang thực sự diễn ra. Toàn nhân loại đã trở thành những kẻ dòm ngó. Một người nào đó đang làm một việc gì đó và bạn đứng đó dòm ngó. Dĩ nhiên bạn là người ngoài cuộc nên bạn chẳng liên quan gì, bạn chẳng hề gặp nguy hiểm gì. Nhưng làm sao bạn có thể hiểu được tình yêu qua việc quan sát người khác yêu đương?
Tôi nhận thấy rằng mọi người đã trở thành những kẻ dòm ngó thực sự, đến mức khi họ ân ái thì họ vẫn cứ là những kẻ dòm ngó. Họ ân ái ngay dưới ánh đèn sáng chói - mọi bóng đèn đều được thắp sáng, những tấm gương sáng được lắp đặt quanh phòng và họ có thể quan sát hình ảnh của chính họ đang ân ái. Lại có những người lắp đặt máy quay phim trong phòng để quay lại cảnh họ ân ái, rồi sau đó họ xem lại hình ảnh của chính mình đang ân ái.
Chúng ta phải ngưng ngay việc này lại. Chúng ta phải tự mình tham gia, chúng ta phải là người tham gia, đừng là người quan sát. Bạn hãy là người tham gia, bạn sẽ nhận thấy rằng một nguồn sinh lực mới xuất hiện trong bạn.
Ngày 26 Tháng Tám
Hơi thở
Hơi thở là sự sống. Nhưng người ta đã quên mất điều đó. Họ đã chẳng quan tâm gì đến nó.
Mọi người đều hít thở một cách sai lạc bởi toàn xã hội được đặt trên nền tảng là những điều kiện, khái niệm, thái độ sai lạc. Ví dụ, một đứa bé đang khóc, người mẹ nói rằng nó không được khóc nữa. Đứa bé sẽ làm gì? Nó sẽ cố kìm hơi thở lại vì đó là cách duy nhất để nó ngưng khóc. Nếu bạn kìm hơi thở lại thì mọi việc đều ngừng lại: bạn không thể khóc cũng chẳng thể cười. Theo thời gian mọi việc trở thành cứng nhắc - đừng tức giận, đừng khóc, đừng làm điều này, đừng làm việc đó.
Đứa bé biết được rằng nếu nó hít thở cạn thì nó có thể kiểm soát được chính mình. Nếu nó hít thở thoải mái thì nó khó có thể tự kiểm soát được chính mình. Nó tự kiềm chế hơi thở của nó, nó tự làm tê liệt chính nó.
Nhận xét
Đăng nhận xét