Tuần 21. Yêu thương chính mình


Luận về cuộc đời
365 ngày khai sáng tâm hồn
Osho

 
Tuần 21. Yêu thương chính mình


Ngày 21 Tháng Năm

Bất hạnh

Người ta nói họ muốn hạnh phúc, nhưng họ thực sự không muốn thế. Họ sợ rằng họ sẽ lạc đường.

Khi bạn ý thức được thứ gì, bạn sẽ tách rời khỏi nó. Nếu bạn cảm thấy hạnh phúc, bạn tách rời với niềm hạnh phúc. Hạnh phúc có nghĩa là trở thành niềm hạnh phúc chứ không phải là trở nên hạnh phúc. Bản ngã xuất hiện khi người ta không hạnh phúc. Đó là lý do tại sao người vị kỷ luôn không hạnh phúc và người không hạnh phúc thường tỏ ra rất vị kỷ. Đó là mối tương quan.

Niềm hạnh phúc và bản ngã không thể xuất hiện cùng nhau. Tôi thấy rằng người ta nói họ muốn hạnh phúc, nhưng họ không thực sự muốn thế. Họ sợ rằng họ sẽ lạc đường. Bạn càng hạnh phúc thì bạn càng quên đi chính mình. Bạn càng bất hạnh thì bạn càng thêm vị kỷ. Khi niềm hạnh phúc xuất hiện, khi đó bạn không còn tồn tại nữa.


Ngày 22 Tháng Năm

Hai cánh cửa

Đây không phải là vấn đề chọn lựa giữa sự thật và ảo tưởng vì mọi cánh cửa nằm ngoài tâm hồn bạn luôn dẫn đến ảo tưởng.

Sự thật luôn nằm trong con người bạn. Nó là con tim của bạn. Nếu có một cánh cửa tên là 'ảo tưởng' và một cánh cửa tên là 'sự thật' thì bạn đừng quan tâm đến việc chọn một trong hai cánh cửa này. Cả hai đều là ảo tưởng. Bạn chính là sự thật. Sự thật chính là hữu thức của bạn.

Bạn cần phải tỉnh táo và sáng suốt hơn. Vấn đề ở đây không phải là chọn lựa một trong hai cánh cửa. Bóng tối xuất hiện vì bạn không ý thức được. Khi bạn không ý thức được không một tia sáng nào có thể xuất hiện. Tôi có thể trao cho bạn một ngọn nến nhưng điều đó cũng chẳng giúp gì được cho bạn. Trước khi bạn đến nơi thì nó đã tắt.

Bạn phải tỉnh táo hơn, sáng suốt hơn thì ngọn lửa trong bạn mới thắp sáng không gian quanh bạn. Trong ánh sáng đó, bạn sẽ nhận thấy rằng mọi cánh cửa đều biến mất. Cả cánh cửa ảo tưởng lẫn cánh cửa sự thật đều đã biến mất. Thực ra, cả hai cánh cửa đều đưa bạn đến cùng một nơi. Chúng chỉ cho bạn ảo giác rằng bạn được chọn lựa. Thế nên bất luận bạn chọn cửa nào, mọi việc vẫn không thay đổi, bạn cũng sẽ đến với ảo tưởng mà thôi. Thế nên vấn đề ở đây không phải là việc chọn lựa. Vấn đề ở đây là bạn phải tỉnh táo hơn, sáng suốt hơn.


Ngày 23 Tháng Năm

Nhìn vào bóng tối

Có những lúc, khi bạn bước vào căn phòng tối, bạn chẳng nhìn thấy gì vì nó quá tối. Nhưng khi bạn ngồi tĩnh lặng trong phòng, bóng tối dần dần biến mất. Căn phòng bắt đầu tràn ngập ánh sáng. Không phải là do có điều gì đã xảy ra mà chính là do mắt bạn đã quen dần với việc nhìn vào bóng tối.

Người ta nói rằng những tên trộm có thể nhìn trong bóng tối rõ hơn so với bất kỳ ai vì chúng luôn phải làm việc trong bóng tối. Chúng phải đột nhập vào một ngôi nhà lạ, mỗi bước đi chúng có thể ngã lăn quay bất kỳ lúc nào. Rồi thì, chúng bắt đầu quen dần với bóng tối. Thế rồi bóng tối không còn là bóng tối đối với chúng nữa. Thế nên bạn đừng sợ hãi. Bạn hãy giống như một tên trộm. Bạn hãy ngồi với đôi mắt nhắm nghiền trong bóng tối để bóng tối không còn là bóng tối nữa.

Mỗi ngày bạn hãy dành ra 30 phút để ngồi trong bóng tối với đôi mắt nhắm nghiền. Bạn sẽ vô cùng ngạc nhiên khi nhận thấy rằng bạn càng nhìn vào bóng tối thì mắt bạn càng sáng hơn.

Khi bạn sợ hãi, bạn đừng trốn chạy nó, bạn hãy sống cùng với nó, bạn hãy cứ để mình run lên vì sợ. Khi bạn thoát ra được nỗi sợ hãi bạn sẽ phải ngạc nhiên vì mình đã trở thành một người vô cùng sống động.


Ngày 24 Tháng Năm

Yêu thương chính mình

Chúng ta luôn nghĩ về việc yêu thương người khác. Đàn ông nghĩ về việc yêu thương phụ nữ; phụ nữ nghĩ về việc yêu thương đàn ông. Người mẹ nghĩ về việc yêu thương con cái; con cái nghĩ về việc yêu thương người mẹ. Bạn bè yêu thương nhau. Nhưng nếu bạn không yêu thương chính bản thân mình thì bạn không thể nào yêu thương ai.

Bạn chỉ có thể yêu thương một người khi mà bạn có tình yêu trong chính mình. Bạn chỉ có thể chia sẻ thứ mà bạn có. Nhưng nhân loại đều sống với những ảo tưởng, nên chúng ta luôn nhầm tưởng rằng chúng ta yêu thương chính mình và chúng ta chỉ quan tâm đến vấn đề yêu thương xóm giềng. Đó là điều không thể! Đó là lý do tại sao nhân loại vẫn không ngừng nói về tình yêu, thế giới này vẫn luôn xấu xí và đầy rẫy sự căm thù, chiến tranh và bạo lực.

Bạn phải hiểu rõ một điều: bạn chẳng hề yêu thương chính mình. Chúng ta khó có thể yêu thương chính bản thân mình bởi chúng ta đã được dạy rằng phải tự đè nén chính mình và không được yêu thương chính mình.

Nhưng tình yêu sẽ đến. Nó sẽ đến khi bạn đã hiểu được rằng bạn chẳng hề yêu thương chính mình, khi đó bạn chẳng còn gì để lo lắng nữa. Khi bạn đã biết đến bầu trời trong xanh thì bạn không còn bó gối trong phòng tối nữa. Bạn lập tức nhảy ra khỏi phòng.


Ngày 25 Tháng Năm

Nhà tù

Bạn là sự tự do vô cùng, không giới hạn. Mọi ranh giới đều trở thành vô nghĩa. Đó là lí do tại sao chỉ trong tình yêu chúng ta mới có thể sống trọn vẹn. Tình yêu mang đi mọi giới hạn, mọi gò ép. Nó chấp nhận bạn, dù bạn là ai.

Không ai thực sự mắc bệnh cả. Thực ra, xã hội này mắc bệnh, mỗi cá nhân đều là nạn nhân. Xã hội phải được chữa trị; cá nhân chỉ cần đến tình yêu. Xã hội là bệnh nhân và cần được nhập viện.

Xã hội bó buộc mọi cá nhân. Xã hội phân loại, dán nhãn, gò ép từng cá nhân. Xã hội nói rằng bạn phải thế này hoặc thế nọ. Mọi phạm trù xã hội đặt ra đều được áp dụng cho bạn. Bạn phải là người quyết định, quyết định trong từng khoảnh khắc - bị gò ép hay tự do. Kẻ tội đồ có thể trở thành một vị Thánh trong một khoảnh khắc nào đó, một vị Thánh cũng có thể trở thành một kẻ tội đồ trong một khoảnh khắc nào đó. Người bệnh có thể khỏe mạnh, người khỏe mạnh có thể bị bệnh trong một lúc nào đó. Sự thay đổi quyết định làm mọi việc thay đổi. Bạn là người quyết định.


Ngày 26 Tháng Năm

Ảo tưởng về sự hài lòng

Chỉ trong trạng thái Phật thì sự hài lòng mới xuất hiện. Mọi hình thức hài lòng khác đều chỉ là sự an ủi, chỉ là sự ảo tưởng được tâm hồn tạo ra.

Việc liên tục sống trong sự bất mãn, sự đau khổ nên tâm hồn tạo ra ảo tưởng về sự hài lòng; những ảo tưởng đó giúp người ta gượng sống. Nếu bạn lấy đi tất cả mọi ảo tưởng, họ không thể sống thêm một phút giây nào. Ảo tưởng là thứ cần thiết. Trong tiềm thức ảo tưởng là thứ cần thiết vì qua ảo tưởng chúng ta tạo ra những ý nghĩa giả tạo trong đời. Khi sự thật xảy ra chúng ta vẫn không ngừng tạo ra những ý nghĩa giả tạo. Khi chúng ta được nuôi sống bằng những ý nghĩa giả tạo chúng ta sẽ tạo ra những ý nghĩa giả tạo. Chúng ta quá chán ngán với tiền nên chúng ta tìm đến chính trị; rồi chúng ta lại chán ngán với chính trị nên chúng ta tìm đến một cái gì đó khác hơn. Thậm chí cái được chúng ta gọi là tín ngưỡng cũng chỉ là một hình thức tinh vi của ảo tưởng.

Tín ngưỡng thực sự chẳng liên quan gì đến những gì chúng ta gọi là tín ngưỡng ngày nay (Thiên Chúa giáo, Hồi giáo, Ấn giáo). Tín ngưỡng thực sự là phủ nhận mọi ảo tưởng, là sống cùng sự bất mãn, sống cùng mọi đau khổ và tìm kiếm sự thật.

Để tìm được tín ngưỡng thực sự người ta phải trải qua nhiều chông gai. Đầu tiên, họ không thể chấp nhận được những đau khổ trong đời nhưng chính những đau khổ đó sẽ giúp họ trưởng thành. Đừng trốn tránh, đừng trốn chạy, hãy nhìn thẳng vào sự thật, đó là bước đầu tiên hướng đến sự sáng suốt.


Ngày 27 Tháng Năm

Sự thanh khiết

Sự thanh khiết trong tim là thứ không bao giờ bị hủ hóa. Mọi hành vi của bạn đều không thể tác động đến nó.

Ngay cả kẻ tội đồ lớn nhất cũng có được sự thanh khiết trong tim mình. Thế nên ngay cả kẻ tội đồ lớn nhất cũng có thể là một vị Thánh; tội lỗi chỉ có thể chạm đến phần gờ rìa, vùng ngoại biên. Bạn không thể chạm được vào tâm lõi của tim mình vì mọi hành vi của bạn chỉ xuất hiện trên bề mặt; chỉ có linh hồn bạn mới xuất hiện ở tâm lõi tim bạn.

Khi bạn quan sát mọi người, bạn sẽ nhận thấy rằng không ai là kẻ tội đồ, không ai đã từng là kẻ tội đồ. Đó là điều không thể. Sự thanh khiết xuất hiện một cách hoàn toàn, mọi hành vi của chúng ta chẳng khác gì những giấc mơ, không thể tác động gì đến nó; đây là quan niệm của phương Đông. Quan niệm của phương Đông không quan tâm đến hành vi của bạn. Họ cho rằng dù bạn đã từng làm gì thì sự thanh khiết trong tim bạn vẫn không hề bị suy suyển. Vùng ngoại biên chỉ là bề mặt dù người đó là ai, Thánh nhân và tội đồ, người tốt và người xấu, người nổi tiếng và kẻ mạt hạng. Tất cả chỉ là những tình tiết trong một vở kịch, một người nào đó đóng vai Jesus và một người nào đó đóng vai Judas. Cả hai đều quan trọng: Jesus không thể xuất hiện nếu không có Judas và Judas sẽ là gì nếu không có Jesus? Cả hai đều cần thiết để câu chuyện về Thiên Chúa xuất hiện. Nhưng phía sau sân khấu họ vẫn ngồi lại bên nhau, dùng trà và trò chuyện vui vẻ.

Đó là sự thật. Thế giới này là một sân khấu lớn, một vở kịch lớn đang được diễn ra, mỗi người đóng một vai nhất định. Bạn đừng bận tâm về điều đó. Bạn được trao vai gì hãy vui với vai đó của mình, hãy cố gắng hoàn tất vai diễn của mình, hãy luôn nhớ rằng tận trong sâu thẳm tim mình, bạn vẫn luôn là người thanh khiết.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đứa trẻ nổi loạn - Osho

Tự truyện - Cuộc đời luận sư Osho