49. Môn địa lý
Tôi vẫn luôn nói một cách nhất quán với những thầy giáo của tôi: "Làm ơn nhớ một điều: em không cần sự khôn ngoan của các thầy. Xin cứ đơn thuần dạy môn học của các thầy."
Một lần tôi đã nói với giáo viên môn địa lý: "Thầy là giáo viên địa lý; thế mà Thầy lại đang cố dạy em về đạo đức à? Đâu là mối liên hệ giữa đạo đức và địa lý?”
Tôi nhớ người đàn ông đáng thương là giáo viên địa lý của tôi. Ông bị rắc rối bởi vì tôi đã lấy một cái gì đó từ cái túi của một học sinh ngồi cạnh tôi. Tôi đã lấy tiền của cậu ta, và ông thầy hỏi “Ai đã lấy?”
Và tôi trả lời: “Em”
Và ông bảo tôi: “Tại sao em lại lấy tiền của bạn? Đừng làm thế.”
Tôi nói: "Đó không phải là việc của Thầy. Thầy là giáo viên địa lý và chuyện lấy tiền này lại là một vấn đề đạo đức. Nếu Thầy muốn; em sẵn sàng đi tới phòng hiệu trưởng; thầy hãy cùng đi với em. Không có chỗ nào trong chương trình địa lý của thầy nói về đạo đức cả. Em đã đọc cả cuốn sách và không có chỗ nào nói rằng bạn không thể lấy tiền của một ai đó khác. Và tiền bạc chỉ là tiền bạc; bất cứ ai có nó; nó là của người ấy. Ngay lúc này nó là của em. Cậu ta cần phải cảnh giác hơn. Nếu Thầy muốn cho lời khuyên; thì hãy cho cậu ta.
Trước hết, có cần phải đem quá nhiều tiền tới giờ học địa lý không? Không có gì để mua ở trong lớp cả; sẽ không có chuyện mua sắm ở đây. Tại sao bạn ấy đem tiền đến đây? Rồi, nếu đã đem theo tiền, thì bạn ấy nên cảnh giác. Đó không phải là lỗi của em, mà là lỗi của bạn ấy và em chỉ đơn giản tận dụng thời cơ, đó là quyền của em. Tận dụng tình huống là quyền của mọi người.”
Tôi còn nhớ người đàn ông đáng thương này. Ông luôn gặp khó khăn, và chính xác là luôn gặp khó khăn với tôi. Ông thường gặp tôi bên ngoài lớp và nói: "Trò có thế làm bất cứ cái gì mà trò muốn, chỉ đừng mang quá nhiều triết lý vào trong môn địa lý khốn khổ của tôi. Và tôi không biết gì về triết lý cả. Tôi chỉ biết về địa lý mà thôi. Và trò thì luôn xoay hướng các câu hỏi, đến mức mà thậm chí trong đêm tôi vẫn mãi suy nghĩ: không biết nó thuộc về địa lý, tôn giáo, hay triết học?”
Ngay trước trường tôi có hai cây kadamba đẹp. Cây kadamba có hoa rất thơm, và tôi thường ngồi trên cây đó bất cứ khi nào tôi có thể trốn thoát khỏi những giờ học. Đó là nơi tốt nhất, bởi vì những giáo viên thường đi qua bên dưới: ông hiệu trưởng cũng thường đi qua, và không ai nghĩ rằng tôi có thể đang nấp trong cây. Những cây này rất to. Nhưng bất cứ khi nào ông thầy địa lý này đi qua, tôi không thể cưỡng lại việc ném ít nhất một hai hòn đá vào đâu ông ta. Và ông nhìn lên và nói: "Trò đang làm gì ở đó?”
Tôi nói: "Đây không phải là giờ địa lý. Thầy đừng quấy rầy việc thiền định của em.”
Và ông ta nói: "Còn hai hòn đá rơi trên đầu ta thì sao?”
Tôi nói: "Đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Em đã ném những hòn đá; thật kỳ lạ, làm sao mà thầy lại xuất hiện chính xác vào lúc đó. Bây giờ, em đang tự hỏi về điều đó. Chắc Thầy cũng đang tự hỏi về điều đó, làm sao mà nó xảy ra một cách chính xác như vậy.”
Ông thường đến mách với cha tôi: "Sự việc đang đi quá xa." Ông là một người hói đầu; và trong tiếng Hindi, người hói đầu gọi là munde. Tên ông ta là Chotelal, nhưng ông được biết đến như là Chotelal Munde. Chotelal thì hiếm khi được dùng, chỉ Munde là đủ, bởi vì ông là người duy nhất hói đầu hoàn toàn.
Tôi hay đến đứng ngay trước cửa nhà ông, gõ cửa và đợi vợ ông hay một ai đó ra mở cửa và họ thường nói: "Tại sao trò cứ tra tấn ông ta? Trò tra tấn ông tại trường, trò tra tấn ông tại chợ, trò tra tấn ông trên sông khi ông đi tắm và giờ lại muốn tra tấn ông ta ở nhà nữa sao?”
Một hôm vợ ông mở cửa và nói: "Trò có chịu ngừng tra tấn ông Hói hay không?" Lúc ấy, ông ta ở đó, đằng sau bà!
Ông túm lấy vợ và nói: "Bà cũng gọi tôi là Hói! Thằng bé này đã loan truyền khắp thành phố cái ý tưởng rằng tên tôi là Chotelal Hói, và bây giờ, chính vợ tôi cũng bị cậu ta cải đạo. Tôi có thể tha thứ mọi người khác, nhưng chính vợ tôi, ngay trong nhà tôi...”
Và không chỉ với ông, tôi thường nhấn mạnh với mọi giáo viên khác của tôi rằng: "Xin vui lòng làm tốt trách nhiệm ở môn của thầy và đừng cho em bất cứ lời khuyên nào mà không thuộc về môn học của thầy, để cho em có thể thám hiểm đời em trong cách của riêng em. Vâng, em sẽ phạm nhiều sai lầm, nhiều khuyết điểm. Em sẵn sàng phạm lỗi lầm, bởi vì đó là cách duy nhất để học hỏi.
Tôi thực sự không tham gia nhiều lắm những buổi học chính thức trên trường, bởi vì dòng sông thì quá hấp dẫn đến mức gần như là một cám dỗ mà tôi không thể cưỡng lại được. Vậy nên thường thì tôi sẽ ra sông chơi, thay vì ngồi trong lớp, tất nhiên không chỉ một mình mà với một vài bạn học khác nữa. Có một khu rừng ngay bên cạnh dòng sông và đó mới là nơi địa lý thực sự cần được khám phá - ai mà đi bận tâm đến tấm bản đồ bẩn thỉu mà họ có ở trường cơ chứ? Tôi chẳng cần biết chút gì về việc Constantinople nằm ở đâu, tại sao tôi cần biết chứ? Thay vì học mấy thứ vớ vẩn đấy tôi thích khám phá mọi thứ ngay xung quanh theo cách riêng của mình; khu rừng, dòng sông— có quá nhiều thứ để mà học, để mà làm với chúng trong khi bạn có thể làm gì với tấm bản đồ bần thỉu trong trường?
Mục lục chính.
Mục lục chính.
Nhận xét
Đăng nhận xét