40. Mê tín
Người Ấn Độ tin rằng nếu vào một buổi sáng đẹp trời bạn bước đi trên đường và bạn gặp một người chỉ có một mắt - một người chột - thế thì cả ngày của bạn xong - bạn tiêu đời. Chẳng hiểu sự liên quan là gì, làm cách nào mà một ngày của bạn lại bị phá hủy bởi điều đó? Ấy thế mà vẫn có những mê tín dị đoan, những định kiến cũ xưa vớ vẩn như vậy.
Có một cậu bé chột ngay gần nhà tôi và xui cho kẻ nào mà tôi muốn tra tấn - có một vài người mà tôi muốn.
Mỗi sáng tôi sẽ đến gặp cậu bé ấy, chỉ cần cho cậu ấy một ít kẹo hay socola thế thì cậu ấy sẽ sẵn sàng. Tôi thường đứng núp từ một góc ở đàng xa để quan sát và bảo cậu ấy: “Em chỉ cần đứng ngay chỗ cánh cửa và đợi cho tên ngốc nhà đó ra mở cửa là được.”
Và khoảnh khắc ông ta mở cánh cửa và nhìn thấy cậu bé chột, ông ta sẽ nói: “Chúa tôi, lại nữa hả? Nhưng tại sao mày lại cứ đến đầy vào mỗi buổi sáng như vậy?”
Một ngày nọ ông ta trở nên tức giận và muốn đánh cậu bé tội nghiệp. Tôi phải rời khỏi chỗ nấp để đến chỗ ông ta và tôi nói: “Ông không thể đánh cậu ấy, đây là một con đường công cộng, cậu ấy có toàn quyển đứng đây vào mỗi buổi sáng nếu cậu ấy muốn. Chúng tôi chỉ thỉnh thoảng đứng đây nhưng vì ông tức giận như vậy, từ giờ chúng tôi sẽ đứng đây mỗi ngày. Và quyền của ông chỉ là mở cửa hay không mở cửa mà thôi.”
Ông ta nói: “Nhưng nếu ta không mở cửa, làm sao ta đến cửa hàng để làm việc được?”
Tôi nói: “Đó là chuyện của ông, không phải của chúng tôi. Còn việc của cậu bé này là sẽ đứng đây mỗi buổi sáng.”
Ông ấy nói: “Điều này thật lạ. Nhưng tại sao thằng bé này lại cứ...? Mày không thế mang nó đi đến chỗ người khác sao? Như là... tới chỗ hàng xóm của tao chẳng hạn. Ông ta là đối thủ cạnh tranh với việc kinh doanh của tao, và tao sẽ bị đánh bại mất nếu cứ thầy thằng bé này.”
Tôi nói: “Điều đó phụ thuộc vào ông. Baksheesh (hói lộ đi)! Nếu ông đưa cho cậu bé này một rupee, cậu áy sẽ đứng ở một cánh cửa khác.”
Ông ấy nói: “Một rupee ư?” Những ngày đó một rupee là rất giá trị, ông ấy tiếp “Tao sẽ đưa.”
Tôi nói: “Nhớ đấy, nếu người khác đưa hai rupees thế thì cậu ấy sẽ vẫn tiếp tục đứng đây. Đây chỉ đơn thuần chỉ là một việc kinh doanh.”
Ông ấy nói: “Tao sẽ đến báo cáo với cảnh sát về việc này. Tao có thể...”
Tôi nói: “Ông có thể đi. Vì thậm chí ngay cả ngài thanh tra cảnh sát cũng rất sợ cậu bé này. Ông ấy có thể bắt ông viết một tờ tường thuật nhưng nhất định ông ấy sẽ không gọi cậu bé này đến đồn của ông ấy đâu.”
Mọi người đều sợ - thậm chí ngay cả các giáo viên cũng sợ. Cậu bé chột đó quả thật là một cậu bé quý giá đối với tôi, vậy nên nếu ai tạo ra bất cứ rắc rối nào cho tôi trong thành phố, tôi sẽ mang cậu bé ấy đến. Việc duy nhất tôi bảo cậu ấy làm chỉ là đứng đó, ngay bậc cửa và thế là xong, mọi việc đều được giải quyết.
Những mê tín luôn đầy rẫy xung quanh bạn. Một khi bạn tưởng mình xong vấn đề mê tín này ngay lập tức sẽ có vấn đề mê tín khác xuất hiện ngay mà bạn không thể nào quản lý cũng như ngăn cản được. Những vấn đề về mê tín sẽ cứ liên tục khởi lên cho tới khi nào bạn đi sâu hơn vào sự hiểu biết của việc quan sát. Đó là chiếc chìa khóa vàng duy nhất, điều đã được khám phá từ hàng thế kỉ trong nhận thức của người phương Đông: đó là không có nhu cầu về việc giải quyết bất cứ mê tín nào. Bạn chỉ cần quan sát chúng, chỉ cần quan sát là đủ, mê tín sẽ tự động biến mất.
Mục lục chính.
Mục lục chính.
Nhận xét
Đăng nhận xét