33. Mahatma Bhagwandin: Cuốn bách khoa toàn thư
Có một người đàn ông tên Mahatma Bhagwandin - ông ấy là bạn của ông nội tôi. Chỉ có hai người được gọi là thánh nhân - Mahatma lúc ấy: một là Mahatma Gandhi và hai là Mahatma Bhagwandin. Tôi không bao giờ đồng tình với Mahatma Gandhi nhưng tôi có tình bạn lớn với Mahatma Bhagwandin. Ông ấy rất già và tôi thì rất trẻ lúc ấy, cứ mỗi khi ông ấy đến thành phố chỗ tôi, ông ấy sẽ ở lại nhà chúng tôi. Ông ấy là một học giả lớn, với rất nhiều kiến thức và thông tin. Mỗi sáng chúng tôi đi dạo cùng nhau và ông ấy cứ huyên thuyên nói cho tôi về mọi cái cây: tên của chúng, tên tiếng Hi Lạp, đặc tính hóa học, khả năng chữa bệnh, năm tuổi...
Lần đầu tiên tôi còn bỏ qua nhưng ngày tiếp theo khi ông ấy bắt đầu việc ấy lần nữa, tôi nói: "Làm ơn, vì kiến thức của ông mà cháu không thể nào tận hưởng việc đi dạo này được. Những cái cây xinh đẹp bị bao phủ bởi cả đống từ Hi Lạp, La Mã, gốc rễ Sanskrit... cháu không hứng thú những thứ ấy tí nào. Cháu chỉ muốn thấy những cái cây ấy đang nhảy múa trong gió, cháu có thể nghe những hài ca của lá cây reo vui... vậy mà ông không nghe chúng chút nào, ông bị điếc. Ông thích là một cuốn bách khoa toàn thư thay vì là một con người.”
Ông ấy kinh ngạc, bị sốc. Trong nửa giờ ông ấy chỉ im lặng không nói một lời nào và sau đó ông ấy lại bắt đầu khi chúng tôi đi ngang một cái cây, ông thốt lên: “Nhìn kìa, đây là loại cây duy nhất có thể thải ra oxy vào ban đêm và hấp thụ oxy vào ban ngày”
Tôi nói: “Vì Chúa, cháu đã bảo ông là cháu không hứng thú mà. Ông đang phá hủy toàn bộ vẻ đẹp của mọi thứ, ông không có giác quan sao? Cây thì xanh, nở rộ những hoa và mùi hương thật tuyệt, như thế không đủ sao? Ông là bạn của ông cháu, ông không phải bạn của cháu, chúng ta cách nhau cả thế kỉ xét về tuổi. Nhưng nếu ông cứ tiếp tục suy nghĩ theo hướng của lý thuyết như vậy, khoảng cách của chúng ta sẽ là rất nhiều, rất nhiều thế kỉ.”
Ông ấy nói: “Cháu thật là lạ. Ta muốn chia sẻ với cháu những kiến thức ấy. Người ta cần kiến thức, thông tin về mọi thứ trên đời.”
Tôi nói: “Ai mà muốn sống trong một thế giới nơi mà kiến thức trở thành thực phẩm, hàng hóa, nơi mà kiến thức được bán và mua? Ai thèm chứ? Cháu không hứng thú về một thế giới của các cái tên, của danh từ. Cháu hứng thú về một thế giới bí ẩn rực rỡ nơi mà người ta quên đi mọi điều về kiến thức. Ông bị bao phủ bởi kiến thức của ông, những lớp bao bọc ấy quá dầy đến nỗi ông không thể thấy được ánh sáng, niềm vui của mọi thứ. Kiến thức của ông như là Vạn Lý Trường Thành vậy.”
Tôi tưởng ông ấy sẽ tức giận nhưng ngược lại, ông ấy là người rất chân thành, ông ấy nói lại với ông nội tôi: “Mặc dù thằng nhỏ xúc phạm tôi nhưng tôi không tức giận. Tôi hạnh phúc khi biết nó không hứng thú với những thứ có tên, nhưng là những thứ không thể gọi tên. Trong 70 năm chưa ai từng nói với tôi những điều như vậy, nó bảo tôi đang phí hoài thời gian trong việc tích lũy kiến thức. Đứa trẻ này đã làm tôi nhận ra việc tôi đã lãng phí 70 năm qua như thế nào. Nếu tôi sống lâu hơn nữa tôi sẽ bắt đầu học lại để làm quen với những thứ không thể gọi tên, những thứ không hình dáng, những thứ như thế."
Mục lục chính.
Mục lục chính.
Nhận xét
Đăng nhận xét