44. Chờ đợi cái chết
Khi tôi sinh ra, ông ngoại đã nhờ một chiêm tinh gia danh tiếng nhất thời đó xem tử vi cho tôi. Nhà chiêm tinh phải làm một bản tử vi hoàn chỉnh, nhưng ông nghiên cứu nó và nói, "Nếu đứa trẻ này sống sót sau 7 năm, thì tôi sẽ làm bản tử vi đầy đủ. Có vẻ như thằng bé này không thể sống sót hơn 7 năm, và nếu đứa bé sẽ chết, thì làm bản tử vi đầy đù là vô ích; nó sẽ không có ích gì. Nhà chiêm tinh nói, "Và thói quen của tôi, là nếu tôi không chắc chắn rằng bản tử vi sẽ có ích lợi, thì tôi sẽ không bao giờ làm nó."
Ông chết trước khi ông làm nó, nên con trai ông phải chuẩn bị bản tử vi. Nhưng mà cậu ta cũng bối rói; cậu ta nói: "Hầu như chắc chắn rằng cậu bé này sẽ chết ở tuổi 21. Cứ mỗi 7 năm, cậu ta sẽ đối diện với cái chết."
Cho nên, cha mẹ tôi, gia đình tôi, luôn luôn lo lắng về cái chết của tôi. Cứ đến cuối mỗi chu kỳ 7 năm của tôi, họ trở nên sợ hãi. Và cậu ta nói đúng. Khi lên 7, tôi sống sót, nhưng tôi có một kinh nghiệm sâu sắc về cái chết - tôi đã không chết nhưng là lần đầu tiên tôi phải đối mặt với cái chết của người ông thân yêu của tôi - và đôi khi bạn yêu mến ai đó đến nỗi cái chết của họ cũng trở thành như cái chết của chính bạn vậy. Trong cách trẻ con của riêng tôi, tôi bắt chước cái chết của ông. Tôi không ăn không cả uống trong ba ngày, bởi vì tôi cảm thấy nếu tôi ăn và uống thì nó sẽ là một sự phản bội. Ông là một phần không thể thiếu của tôi. Tôi đã lớn lên với sự hiện diện của ông, với tình yêu của ông suốt cả tuổi thơ của mình.
Khi ông chết, tôi không muốn sống nữa. Nó là trẻ con, nhưng thông qua nó, một cái gì rất sâu sắc đã xảy ra. Trong 3 ngày tôi nằm trên giường; tôi không chịu ra khỏi giường. Tôi nói, "Bây giờ ông đã mất, và con không còn muốn sống nữa." Tôi sống sót, nhưng mà 3 ngày đó trở thành một kinh nghiệm về cái chết. Tôi đã chết trên một phương diện nào đó và tôi đi tới chỗ nhận thức - bây giờ tôi có thể kể cho bạn nghe về nó, mặc dù vào thời điểm đó, nó chỉ là một kinh nghiệm mơ hồ - tôi đi tới chỗ cảm thấy rằng, cái chết là không thể được - con người không thể chết, có thứ gì đó không bao giờ chết.
Khi tôi tới tuổi 14, gia đình tôi trở nên rối loạn về việc tôi lại sẽ chết. Tôi đã chuẩn bị cho cái chết đó nhưng một cách ý thức hơn.
Tôi nói với cha mẹ: "Nếu cái chết sẽ đến như lời nhà chiêm tinh đã nói, thì tốt hơn hết là nên chuẩn bị cho nó. Tại sao không tự mình tiến tới cái chết? Tại sao con không nên tự đi và gặp nó ở nửa đường thay vì đợi nó nơi cuối đường? Nếu như con đang đến gần cái chết, thì tốt hơn là nên chết một cách có ý thức.”
Vì thế nên tôi đã xin nghỉ ở trường vài ngày. Tôi đi đến phòng hiệu trưởng và nói với ông ấy: “Em định đi đến cái chết.”
Ông ấy nói: “Em đang nói điều vô lý gì vậy! Em định tự tử sao? Em có ý gì khi nói rằng đang đi đến cái chết?”
Tôi nói với ông ấy về dự báo của nhà chiêm tinh học rằng cái chết sẽ tìm đến đối diện với tôi sau mỗi bảy năm.
Tôi nói với ông: “Em định đi tĩnh tâm trong bảy ngày để chờ đợi cái chết. Nếu cái chết đến, sẽ tốt hơn nếu gặp nó một cách có ý thức để nó có thể trở thành một kinh nghiệm.”
Tôi đi đến một ngôi đền ngay bên ngoài ngôi làng. Tôi sắp xếp với ông thầy tu ở đó để ông ấy không làm phiền tôi. Đó là một ngôi đền rất vắng và cũ nát đến mức không ai thèm ghé thăm, nó chỉ còn là một tàn tích. Tôi nói với ông thầy tu: “Con sẽ ở lại ngôi đền này. Thầy chỉ việc mang cho con mỗi ngày một ít thứ gì đó để ăn và uống và rồi cả ngày con sẽ nằm đó để chờ đợi cái chết.”
Trong bảy ngày tôi đã đợi. Bảy ngày đó là một kinh nghiệm tuyệt đẹp với tôi. Cái chết đã không đến dù tôi đã cố gắng mọi cách; nhưng chỉ có những cảm giác lạ lùng và kì lạ là đã đến. Rất nhiều thứ đã xảy ra nhưng về cơ bản phải lưu ý điều này - rằng nếu bạn cảm giác được rằng bạn đang chết; bạn sẽ trở nên điềm tĩnh và im lặng. Không gì có thể tạo ra được bất cứ lo lắng nào bởi vì mọi lo lắng đều chỉ liên quan đến sự sống. Sự sống là nền tảng của tất cả mọi lo lắng. Khi bạn bạn sẵn sàng chết theo bất cứ cách nào mỗi ngày, tại sao phải lo lắng nữa?
Tôi đã nằm ở đó. Vào khoảng ngày thứ ba hoặc thứ tư, một con rắn đã đi vào ngôi đền. Nó ở trong tầm mắt tôi nhìn con rắn nhưng không có một chút sợ hãi nào. Ngạc nhiên hơn là tôi còn cảm thấy rất lạ. Con rắn bò tới mỗi lúc một gần, và tôi vẫn cảm thấy lạ. Không hề có sự sợ hãi, tôi nghĩ “Khi cái chết tới, nó sẽ đến thông qua con rắn này, tại sao phải sợ? Đợi xem sao!”
Rồi con rắn bò qua người tôi và đi mất. Nỗi sợ hãi cũng biến mất. Nếu bạn chấp nhận cái chết thì sẽ không còn sợ sự hãi. Nếu bạn cố bám vào sự sống thì mọi nỗi sợ hãi đều sẵn có đó.
Rồi có nhiều lần bọn ruồi đến quanh tôi. Chúng bay vòng quanh, chúng đậu và leo trên người tôi, trên mặt tôi. Đôi lần tôi cảm thấy nhột nhạt ngứa ngáy và muốn thổi bay chúng đi nhưng sau đó tôi lại nghĩ “Để làm gì? Sớm muộn gì ta cũng chết, và sau đó không ai còn ở đây để bảo vệ cái xác này. Thôi thì cứ để chúng làm gì thì làm.” Khoảnh khắc tôi quyết định mặc kệ để chúng muốn làm gì làm, sự nhột nhạt ngứa ngáy đó biến mất. Chúng vẫn còn đó trên cơ thể tôi, nhưng cảm giác như là không còn nữa. Cứ như thể chúng đang đậu, đang bò trên cơ thể của một ai đó khác vậy. Gần như có một khoảng cách nào đó giữa tôi và chúng.
Nếu bạn chấp nhận được cái chết, một khoảng cách nào đó sẽ được tạo ra. Cuộc sống đi xa dần với tất cả mọi lo lắng, nhức nhối của nó, mọi thứ. Tôi đã chết theo một cách nào đó, nhưng tôi lại trở nên biết rằng có thứ gì đó không phải cái chết đang ở đó. Chỉ cần một lần bạn hoàn toàn chấp nhận cái chết, bạn sẽ trở nên nhận thức về nó.
Sau lần đó, tới chu kì 7 năm thứ ba, vào năm tôi 21 tuổi, gia đình tôi lại chờ đợi. Tôi bảo họ: “Tại sao mọi người vẫn đợi? Đừng đợi nữa. Hiện giờ con không có ý định chết đâu.”
Về mặt vật lý, tôi sẽ chết vào một ngày nào đó, tất nhiên. Tuy nhiên lời dự báo của nhà chiêm tinh đã giúp tôi rất nhiều bởi vì ông ấy giúp tôi nhận thức được về cái chết từ rất sớm và sau đó, tôi có thể thiền định và chấp nhận rằng nó đang đến.
Cái chết có thể được dùng cho việc thiền định sâu bởi vì khi đó bạn sẽ trở nên bất động. Năng lượng trước giờ được giải phóng ra ngoài thế giới bây giờ có thể di chuyển vào bên trong. Đó là lý do tại sao tư thế thiền định giống như xác chết lại được khuyến dụng. Hãy sử dụng sự sống, và sử dụng sự chết nữa, để khám phá ra cái thứ vượt lên trên cả chúng là gì.
Và năm 21 tuổi - tôi không những không chết mà còn thật sự khám phá ra: tôi là bất tử - hoặc có thể coi đó như một cái chết mang tôi đến một tầm thức vô cùng.
Nhận xét
Đăng nhận xét