15. Trẻ em không phải thú nuôi
Bởi vì tôi không thích đi học, lại trốn học nhiều nhất có thể nên cả gia đình đã phải phân công; thay phiên nhau đưa tôi đến trường; tận cửa lớp, cho đến khi một giáo viên ra nhận và dẫn tôi vào. Họ làm mọi thứ để tôi không trốn học. Tôi bảo với họ: “Đây là giáo dục sao? Giáo dục là biến con người thành một tù nhân như vậy sao? Con là một con người hay con chỉ là một con vật nuôi của mọi người? Con thậm chí còn không được quyền quyết định rằng mình có muốn đi học hay không. Nếu như giáo dục là biến con người thành thú nuôi; thành nô lệ như vậy, giáo dục để làm gì?”
Và khi tôi ngồi trong lớp, chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ; tôi thấy hàng trăm những chú vẹt nhảy nhót nô đùa trên cành cây, chúng thật hạnh phúc làm sao khi không phải đi học. Tôi còn không được tự do bằng chúng. Con người còn không được tự do bằng động vật sao?
Những đứa trẻ rất mong manh; chúng không thể tự mình tồn tại. Bạn có thể khai thác điều này từ nó. Bạn có thể bắt ép đứa trẻ học những thứ mà bạn muốn nó phải học - hệt như cách người ta huấn luyện chim bồ câu chơi Ping-Pong; thủ thuật tương tự nhau không khác gì: thưởng và phạt. Nếu chúng chơi; chúng được thưởng, nếu không chúng sẽ bị phạt. Nếu chúng di chuyển đúng cách người huấn luyện muốn, chúng sẽ được thưởng đó ăn, nếu chúng di chuyển sai ý đồ người huấn luyện, chúng sẽ bị một cú sốc điện nhẹ. Thậm chí ngay cả bồ câu cũng bắt đầu học cách chơi Ping-Pong.
Đó là những gì xảy ra trong sở thú. Bạn có thể đến đó mà xem. Thậm chí sư tử, những con sư tử đẹp bị nhốt trong lồng, voi thì di chuyển dựa theo cách sợi roi da của người huấn luyện. Chúng đang bị nô lệ hóa và họ thưởng cho chúng - thưởng và phạt - đây là toàn bộ trò chơi.
Những gì người ta làm trong sở thú với những con vật bạn đang làm với chính những đứa con của bạn. Nhưng bạn làm nó mà không nhận thức được toàn bộ trò chơi bởi vì nó cũng đã được làm với bạn theo cùng cách đó. Đây là cách duy nhất mà bạn biết để làm sao huấn luyện và dạy dỗ một đứa trẻ. Đây là những gì bạn gọi là “dạy dỗ” “nuôi nấng” đấy, trên thực tế nó chỉ làm hại thôi. Nó là cách để bạn ép buộc những đứa trẻ vào cái khuôn mẫu xấu xí thấp kém, hạ chúng xuống chứ không phải là cách để nâng chúng lên một tầm cao mới.
Một đứa trẻ thường không biết cái gì là đúng, cái gì là sai. Chúng ta dạy chúng. Chúng ta dạy chúng theo hình mẫu trong tâm trí mình. Cùng một thứ có thể là đúng ở Tây Tạng nhưng sai ở Ấn Độ, cùng một thứ có thể đúng trong nhà bạn nhưng sai trong nhà hàng xóm của bạn. Nhưng bạn vẫn cố nhồi nhét, áp đặt những thứ ấy vào trong đứa trẻ: “Điều này là đúng, điều này là sai”. Đứa trẻ được chấp thuận khi nó làm việc này và bị từ chối khi nó làm việc khác. Khi nó nghe lời bạn, bạn hạnh phúc và bạn vỗ nhẹ vào chúng; khi nó không nghe lời bạn, bạn tức giận và bạn tra tấn bọn trẻ bằng những cái vỗ mạnh hơn, bạn đánh đòn chúng, bạn bỏ đói chúng, bạn không trao tình yêu đến chúng nữa.
Một cách tự nhiên đứa trẻ bắt đầu hiểu rằng sự tồn tại của nó là xung quanh một cái cọc. Nếu nó nghe lời cha mẹ thế thì mọi thứ đều ổn, nếu không họ sẽ trừng phạt nó. Đứa trẻ có thể làm gì bây giờ? Làm cách nào nó có thể thuyết phục chính mình chống lại quyền lực khủng khiếp của cha mẹ? Cha mẹ như một lực lượng khổng lồ, đầy quyền lực, họ có thể làm bất cứ gì.
Ngày trôi qua đứa trẻ trở nên mạnh hơn và khi ấy nó đã bị thiết lập xong rồi. Lúc này sự thiết lập, áp đặt đã đi vào sâu thẳm bên trong nó đến nỗi không cần cha hay mẹ theo sát chúng nữa. Sự cài đặt bên trong này chính là những gì mà được gọi là lương tâm, lương tâm này sẽ theo đuổi và tra tấn nó.
Ví dụ, nếu đứa trẻ bắt đầu chơi với bộ phận sinh dục của chúng - đây là trò đơn giản mang lại niềm vui cho đứa trẻ, một niềm vui rất tự nhiên, bởi vì cơ thể của đứa trẻ vốn rất nhạy cảm - nó không mang chút dục tính nào cả như cách bạn hay nghĩ rằng cứ đụng vào đó là sinh ra dục tính. Đứa trẻ rất rất sống động và tự nhiên sự sống động của cơ thể lôi kéo nó chú ý vào bộ phận sinh dục hơn là các bộ phận khác trên cơ thể. Đó là nơi mà toàn bộ năng lượng cuộc sống được tích trữ, nó là điểm nhạy cảm nhất. Đụng vào đó và chơi với bộ phận ấy khiến đứa trẻ hoàn toàn hạnh phúc, vui vẻ, hài lòng - nhưng bạn thì sợ. Nó là vấn đề của bạn. Bạn bắt đầu sợ rằng đứa trẻ sẽ thủ dâm hay sao đó. Nó không phải như thế. Nó đơn giản là một người đang thích thú khám phá cơ thể mình để hiểu chính mình. Hoàn toàn vô hại.
Nhưng nó lại là ám ảnh tội lỗi của bạn, nỗi sợ của bạn. Ai đó có thể thấy con trai bạn đang làm vậy và họ có thể nghĩ rằng bạn không biết cách nuôi dạy con cái “Hãy làm cho chúng cư xử văn minh, dạy chúng đừng làm như thế” Vậy nên bạn dừng đứa trẻ lại, bạn la mắng nó. Bạn nói “Bỏ ra ngay” hết lần này đến lần khác và cái sự tức giận của bạn sẽ đi rất sâu vào trong tâm trí đứa trẻ, trở thành thứ gọi là “lương tâm”, một phần vô thức của đứa trẻ. Sau đó thì sao? Khi lương tâm này vận hành, chỉ cần đứa trẻ tự đụng vào chính nó, không cần bạn ở bên la mắng, tự đứa trẻ sẽ cảm thấy có lỗi, thấy sợ, nó sẽ nghe thấy tiếng của bạn bên tai “Bỏ ra ngay”. Nó có thể tưởng tượng cha mẹ nó đang ở xung quanh nhìn ngóc - nó cảm thấy có lỗi. Nhất là khi người ta bắt đầu dạy đứa trẻ về một “thượng đế là cha đang quan sát khắp xung quanh”, ý tưởng này về thượng đế là một sự gây tê liệt tạm thời, sau đó bạn sẽ không còn tự do chút nào nữa, thậm chí trong phòng tắm của nhà bạn. Không còn nơi nào mà bạn cảm thấy tự do nữa, Thượng đế toàn năng đang theo dõi bạn khắp mọi nơi như một thám tử sành nghề. Khi bạn làm tình với một người phụ nữ bạn cũng có thể tưởng tượng ra vị thượng đế kì cục ấy cũng đang nhìn bạn với đôi mắt phán xét và ông ấy có vẻ không hài lòng. Quả thật ông ta là siêu-cảnh-sát trong mọi cách - đấy là cách cha mẹ đã tác động vào thứ gọi là lương tâm của bạn.
Cuộc sống là thế: bạn càng biết nhiều, bạn càng sống nhiều - bạn càng sống nhiều lại càng biết nhiều hơn. Chúng đi cùng nhau, tay trong tay - biết và sống là hai mặt của cùng một đồng tiền.
Bản chất của cuộc sống là tự nhiên, bất kì cái gì bạn làm đều tự nhiên. Bản năng là thứ tuyệt vời bạn được trao cho, dục là món quà của tự nhiên, niềm vui trong khi ăn uống cũng vậy. Nhưng các tôn giáo kết án bạn vì những thứ thuộc bản năng tự nhiên ấy. Họ cứ kết án mọi thứ thuộc về tự nhiên và thông qua đó tạo ra mặc cảm trong bạn - cái gọi là lương tâm nữa. Toàn thể trái tim bạn đầy mặc cảm. Mặc cảm đó kéo bạn lại, không cho phép bạn sống một cách toàn bộ. Nó không cho phép bạn thưởng thức và ca múa hân hoan, nó kìm nén bạn bằng nhiều phương cách mà mặc cảm và lương tâm là hai trong số chúng.
Nhận xét
Đăng nhận xét