07. Hãy tạo một khởi đầu tốt lành hơn
Khi một đứa trẻ ra khỏi tử cung, đó là một cú sốc đối với toàn bộ cuộc sống trước đó của nó. Thậm chí cái chết cũng không gây sốc nhiều cho bằng, bởi vì cái chết sẽ đến mà không báo trước. Cái chết sẽ đến hầu như chắc chắn khi một người đang trong tình trạng vô thức. Nhưng đứa trẻ khi được sinh ra khỏi bụng mẹ, nó rất có ý thức. Sau chín tháng say ngủ một giấc dài, một giấc ngủ bình yên, nó bị làm phiền - và sau đó bạn lập tức cắt đứt mối liên hệ của nó với mẹ của nó. Khoảnh khắc bạn cắt sợi dây rốn, bạn đã tạo ra một nỗi sợ hãi cực kì lớn mang tính cá nhân, cho đứa trẻ. Đó không phải là cách đúng đắn đâu, nhưng nó lại là cách được thực hiện suốt bất lâu nay.
Đứa trẻ nên được tách khỏi mẹ một cách thật từ từ, chậm rãi, nhẹ nhàng tinh tế hơn. Không cần phải tạo Ta một cú sốc lớn như thế - việc đó có thể được sắp xếp cơ mà. Một phương pháp khoa học là điều cần được dùng tới. Không cần thiết phải chiếu sáng rực cả căn phòng, bởi vì đứa trẻ đã sống chín tháng trời hoàn toàn trong bóng tối, nó có đôi mắt rất mỏng mảnh bởi vì chưa tiếp xúc với ánh sáng bao giờ. Và trong mọi bệnh viện thời nay đều ngập chìm ánh sáng điện, ánh sáng đèn nê-on nhân tạo, và đứa trẻ đột nhiên phải đối mặt với ánh sáng ấy. Hầu hết những người bị bệnh về mắt cả đời thường bắt nguồn từ lý do này, sau đó người ta sẽ phải dùng đến mắt kính để hỗ trợ. Không loài động vật nào cần mắt kiếng cả. Bạn đã từng thấy loài vật nào đeo kiếng để đọc báo chưa? Mắt của chúng hoàn toàn khỏe mạnh hoàn hảo cả đời chúng, từ lúc sinh cho tới lúc chết. Chỉ có con người và lý do là vì ngay từ điểm khởi đẩu, từ lúc mới được sinh ra ấy. Không, đứa trẻ đáng ra nên được sinh trong bóng tối, hay ánh áng yếu thôi, như ánh nến chẳng hạn. Bóng tối là tốt nhất nhưng nếu một chút ánh sáng là cần thiết thế thì nến là đủ rồi.
Và những bác sĩ họ làm gì nào? Họ thậm chí không đưa một chút thời gian nào cho đứa trẻ để nó làm quen với thực tế mới. Cách mà họ chào đón đứa trẻ thật là xấu xí làm sao. Họ sẽ treo ngược đứa trẻ lên bằng chân của nó, trong bàn tay họ và vỗ vào mông đứa trẻ. Ý tưởng đàng sau cái nghi thức điên khùng này là nó giúp cho đứa trẻ thở - bởi vì trong bụng mẹ nó không tự thở chút nào, người mẹ thở cho nó, ăn cho nó, làm mọi thứ cho nó.
Được chào đón đến thế giới này trong tinh trạng bị treo ngược lên, với một cú tét vào mông, không phải là một khởi đầu tốt lành gì.
Nhưng những vị bác sĩ thì thật là vội vã. Nếu không thì đứa trẻ sẽ bắt đầu hít thở theo cách của nó, đứa trẻ phải rời bụng mẹ. Nó đã ở trong cái bụng ấy, an toàn ấm áp, giờ thì nó đang ở bên ngoài. Như một người bị ném ra khỏi nhà trong cơn bão. Đó là một sự thay đổi rất lớn. Người mẹ ngay đó nhưng nó không thể chạm vào mẹ, nó không thể cảm nhận được mẹ vì nó đã bị tách ra xa. Đứa trẻ nhận ra sự kết nối đấy. Nó hoàn toàn nhận ra rằng mẹ chính là nhà của nó. Nó đã ra ngoài rồi, nhưng mẹ là nhà của nó, ngay ở kia. Tại sao phải gấp rút? Hãy để cho nó ở bên cạnh mẹ thêm một chút đi, để cho nó trở nên nhận biết và làm quen với mẹ từ bên ngoài, từ bên trong thì nó biết rồi, hãy để cho nó biết thêm về mẹ từ bên ngoài nữa. Nó cần biết mẹ ngay lúc nó vừa được sinh ra, chứ không phải nhiều giờ sau nó, và tất nhiên, chỉ một khoảnh khắc ở bên mẹ vẫn không đủ, nó cần thời gian.
Đừng cắt dây rốn, hãy để cho nó tiếp tục cho đến khi nó tự mình hít thở bằng cách riêng của nó. Ngày nay thì sao, người ta làm gì? Họ cắt dây rốn và tét vào mông đứa trẻ để cho nó thở. Đây quả thật là một việc tra tấn, đây là bạo lực, và nó hoàn toàn phản khoa học lẫn phi tự nhiên. Hãy để cho đứa trẻ hít thở bằng chính nó. Nó sẽ mất vài phút thôi. Không cần vội quá làm gì cả. Nó là vấn đề của cả một đời người. Bạn có thể hút thuốc lá hai đến ba phút sau đó, bạn có thể thì thầm những điều ngọt ngào vào tai người yêu sau vài phút cũng được, nhưng làm ơn hãy để cho đứa trẻ một ít thời gian, vài phút thôi. Điều đó chẳng làm hại gì đến ai cả. Tại sao phải vội vàng đến thế? Tại sao không thể cho nó chỉ ba phút thôi? Một đứa trẻ không cần nhiều hơn ba phút. Hãy cho nó ba phút được tự thân vận động, nó sẽ bắt đầu tự mình hít thở. Khi nó bắt đầu thở rồi, nó trở nên tự tin rằng nó có thể tự mình sống cuộc đời bằng chính khả năng của nó rồi. Sau đó bạn hãy cắt dây rốn, giờ dây rốn là vô dụng từ đây. Không cần phải vội vàng cắt cái xoẹt để gây ra cú sốc lớn thế cho đứa trẻ làm gì.
Sau đó yếu tố quan trọng hơn tất thảy là, đừng đặt nó vào trong chăn, đừng đặt nó lên giường. Không, trong chín tháng nó không thể sống trong chăn tí nào, nó trần truồng, không gối, không nệm, không cả một cái giường - đừng tạo ra sự thay đổi quá nhanh như thế. Đứa trẻ cần một cái bồn nhỏ với nước cùng các điều kiện như khi ở trong bụng mẹ vậy - bụng mẹ chỉ như một đại dương thu nhỏ, cùng lượng muối, cùng lượng hóa chất, chính xác như nhau. Nó giống như là một bằng chứng rằng sự sống hẳn nhiên phải bắt nguồn từ biển cả trước. Nó vẫn đang xảy ra trong nước đại dương.
Đó là lý do tại sao khi một người phụ nữ có mang cô ấy bắt đầu ăn những thứ mặn, bởi vì tử cung bắt đầu hấp thu muối - đứa trẻ cần chính xác cùng lượng muối trong nước như lượng muối trong đại dương. Vậy nên hãy làm cho nước trong bồn, một cái bồn nhỏ thôi, giống như nước biển và rồi đặt đứa trẻ nằm trong bồn ấy, và nó sẽ cảm thấy hoàn toàn dễ chịu, được chào đón. Đó là hoàn cảnh mà nó muốn được đặt vào khi vừa mới ra đời.
Vậy nên hãy cho đứa trẻ một cơ hội, hãy tiếp đón nó một cách dịu dàng và đặt nó vào một nơi giống như bụng mẹ vậy - nó sẽ hạnh phúc lắm.
Niềm hạnh phúc ấy sẽ theo nó cả đời!
Nhận xét
Đăng nhận xét