24. Giờ giới nghiêm

ĐỨA TRẺ NỔI LOẠN - OSHO
Phi Tuyết dịch

 
24. Giờ giới nghiêm

Bảy năm đầu đời là những năm quan trọng nhất trong đời tôi và bảy năm đó đã quyết định tính cách tôi cho cả 70 năm sau này. Đó là những năm tháng mà những viên đá nền tảng được đặt lần đầu tiên - những tảng đá móng. Vậy nên thật là một sự trùng hợp kì lạ khi tôi được cứu khỏi cha mẹ ruột của tôi những năm tháng đó - và khi tôi quay trở về với họ thì tôi đã gần như có thể sống độc lập theo cách riêng của mình rồi. Tôi trở về với họ khi tôi đã sẵn sàng bay. Tôi biết rằng tôi có đôi cánh; tôi biết rằng tôi không cần bất cứ ai giúp tôi bay; tôi biết rằng toàn bộ bầu trời kia là của tôi rồi.

Tôi cũng thường nói với cha tôi: "Đừng cho con bất cứ lời khuyên nào, ngay cả nếu con hỏi xin. Cha phải rất cứng rắn và làm cho rõ ràng về việc này. Cha chỉ cần nói ’Hãy tự tìm lấy đường mà đi’. Xin đừng cho con bất cứ lời khuyên nào. Bởi vì khi một người có thể có một lời khuyên với một cái giá quá rẻ, thì ai còn bận tâm tìm kiếm con đường riêng của mình ?"

Tôi không bao giờ hỏi bất cứ sự trợ giúp nào của ai, và nếu có bất cứ ai muốn hướng dẫn tôi điều gì tôi sẽ vặn lại ngay rằng: “Đừng xúc phạm con. Cha mẹ nghĩ con không thể tự mình làm việc đó à? Con biết rằng cha mẹ chỉ có ý tốt khi hướng dẫn con mấy việc này - về mặt đó thì con cảm ơn - nhưng cha mẹ không hiểu một điểu rằng con hoàn toàn có thể làm những việc đó theo cách của riêng con. Cha mẹ chỉ cần cho con cơ hội để chứng minh năng lực của con là đủ. Đừng quấy rầy con.”

Quả thật khoảng thời gian bảy năm đầu đời tự do đó đã giúp tôi trở nên vô cùng cứng cỏi, như một sợi cáp, và giờ thì đừng hòng ai có thể áp đặt lên tôi điều gì.

Một ngày cha tôi nói: “Con phải trở về nhà trước 9 giờ tối”

Tôi nói: “Nếu con không về, thì sao?”

Ông nói: “Vậy thì cửa sẽ không mở ra đâu”

Tôi nói: “Vậy thì cha cứ đóng cửa cũng được. Con sẽ không thậm chí là gõ cửa và con cũng không định về nhà trước 9 giờ tối đâu. Con sẽ ngôi bên ngoài và nói với mọi người, bất cứ ai đi ngang qua, bởi vì họ sẽ hỏi tại sao con lại ngôi ngoài trời lạnh vào đêm tối như vậy, con sẽ giải thích với họ về lời của cha.”

Ông nói: “Nghĩa là con sẽ mang lại nhiều rắc rối hơn đúng không?”

Tôi nói: “Con đang không tạo ra rắc rối, cha mới là người đang yêu cầu rắc rối tới thêm theo cách ấy. Con đã chưa từng nghĩ về chuyện này nhưng khi cha nói con rằng 9 giờ là giới hạn, mà con thì không thể trở về trước 9 giờ. Điều đó phản lại trí thông minh của con. Con sẽ không làm bất cứ gì cả nhưng nếu bất cứ ai hỏi, con sẽ nói rằng cha không cho con vào nhà, cha nói rằng cửa sẽ không mở...”

Cha tôi nói: “Quên hết mọi thứ về giới hạn đi. Con có thể về nhà mọi giờ con muốn.”

Tôi nói: “Con sẽ không gõ cửa đâu đáy. Cửa phải luôn để mở cho con. Tại sao lại phải đóng cửa chứ? Chi để làm phiền con sao? Không việc gì cha phải đóng cửa cả.”

Tại thị trấn đó của Ấn Độ ngày áy, mọi người luôn thức cho đến nửa đêm bởi vì trời quá nóng và chỉ sau 12 giờ đêm thì mới bắt đầu nguội xuống chút xíu. Vậy nên mọi người thường thức và tiếp tục làm việc. Ngày thì quá nóng đến nỗi họ có thể trốn trong cả ngày và chỉ làm việc vào ban đêm.

Tôi nói: “Không có lý do nào để cha phải đóng cửa khi mà cha đang ngồi bên ngoài làm việc. Hãy để cửa mở.”

Ông ấy nói: “Thôi được rồi, cửa sẽ luôn mở. Nó là lỗi của ta ngay từ lúc đầu khi mà nói với con về vụ 9 giờ nhưng bởi vì mọi người đều vào trong nhà trước 9 giờ cả”

Tôi nói “Con không phải mọi người. Nếu họ thích thú việc vào. nhà trước 9 giờ cứ để họ vào, nếu con thích, con cũng sẽ vào. Nhưng đừng chối bỏ tự do của con, đừng phá hủy tính cá nhân của con. Xin hãy cứ để con theo ý minh.”

Mục lục chính.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đứa trẻ nổi loạn - Osho

Tự truyện - Cuộc đời luận sư Osho