41. Kẻ trộm
Tôi từng có một người bạn mà đã bị cả thành phố lên án, bởi anh ấy là một tên trộm, và bạn có thể coi anh ấy là một siêu trộm - tên trộm bậc thầy. Gần như một năm anh ta sẽ ở nhà giam khoảng sáu tháng và sáu tháng còn lại thì bên ngoài. Không một ai trong thành phố này muốn nói chuyện với anh ta cả.
Từ nhà tù trở ra anh ta thường đến ngay trước nhà tôi. Anh ấy là một người đàn ông dễ mến. Và bất cứ khi nào anh ta từ nhà tù đến trước nhà tôi, một cách tự nhiên mọi người trong nhà tôi đều bị rối loạn. Cha tôi thường xuyên và liên tục thuyết phục tôi rằng tình bạn này thật không tốt.
Tôi nói: “Tại sao cha tin anh ta mà không tin con? Con là con trai của cha hay anh ta là con trai của cha vậy?”
Và ông ấy trả lời: “Con đang nói với ta kiểu lý lẽ gì vậy?”
Tôi nói: “Con đang nói chính xác như vậy đấy. Cha không tin ở con, cha tin anh ta hơn. Cha sợ rằng con sẽ bị ảnh hưởng bởi anh ấy - cha không có thậm chí một ý nghĩ thoảng qua rằng con có thể ảnh hưởng lên anh ấy. Tại sao cha có thể nghĩ con là kẻ yếu kém đến vậy?”
Ông ấy nói: “Ta chưa bao giờ nghĩ từ góc độ này, có lẽ con nói đúng.”
Dần dần, dần dần người đàn ông đó trở nên được chấp nhận trong nhà tôi. Mất một chút thời gian vì có quá nhiều lý do để người trong gia đình tôi từ chối anh ta. Lý do đầu tiên anh ta là một tín đồ Hồi giáo, thứ hai, anh ta là một tên trộm.
Tôi đã phải ngồi bên ngoài phòng ăn bởi vì họ không cho phép anh ấy vào trong phòng ăn. Trong một gia đình Jaina, không tín đồ Hồi giáo nào được cho phép vào phòng ăn. Ngay cả đối với khách mời hay khách hàng cũng không được đưa cho dù một tấm thảm ngồi, một cái dĩa, cái tách. Tôi đã cố nài nỉ anh ta ở lại, tôi mời anh ta dùng bữa và nói với gia đình rằng tôi sẽ ăn cùng với anh ta, rằng tôi không thể nào sỉ nhục anh ấy được. Anh ấy có thể là một tên trộm, có thể là một người Hồi giáo, chả vấn đề gì cả. Tôi tôn trọng tính người của anh. Vậy nên chỉ có một cách duy nhất là tôi phải ngồi bên ngoài phòng ăn. Và bạn tôi - anh ta thường nói; “Tại sao cậu phải nhất thiết chống đối lại gia đình như vậy?”
“Bởi vì họ chống đối anh” tôi đáp. Thế rồi dần dần, thật chậm, sự tôn trọng của tôi dành cho anh đã thay đổi anh ta đến mức anh ta nổi cáu với tôi, anh ta nói: “Sự tôn trọng của cậu ngăn cản tôi quay trở lại việc trộm cắp, mà tôi lại không biết làm bất cứ gì khác. Tôi chỉ là một người vô học.”
Anh ấy là một đứa trẻ mồ côi, không còn cách nào khác cho anh ấy ngoại trừ việc đi ăn xin hoặc đi ăn trộm và tất nhiên đi ăn trộm thì tốt hơn là đi ăn xin. Làm một người ăn xin sẽ phá hủy con người bạn theo cách rất tồi, nhưng trở thành một kẻ trộm thì ít nhất bạn cũng có thể sử dụng được trí thông minh của bạn, lòng can đảm của bạn.
Anh ấy đã rất tức giận và nói: "Bây giờ đời tôi thật sự có vấn đề và cậu chính là nguyên nhân. Tôi không thể đi ăn trộm được bởi vì tôi không thể phản bội sự tin tưởng của cậu, tình yêu của cậu, sự tôn trọng của cậu. Mặt khác không một ai sẵn sàng thuê tôi làm việc cả."
Tôi đã đưa anh ấy đến chỗ cha tôi và nói với ông: “Bây giờ bạn con muốn có một công việc. Cha đã không đồng tình với việc anh ấy đi ăn trộm vậy bây giờ cha hãy cho anh ấy một công việc đi. Bằng không anh ấy đi ăn trộm lại và cha sẽ phải chịu trách nhiệm với việc đó. Người bạn tội nghiệp của con đã sẵn sàng làm bất cứ công việc gì nhưng không ai trong cái thành phố này muốn trao cho anh ấy công việc bởi vì anh ấy từng là một tên trộm. Mọi người nói với anh ấy ‘Hãy mang thư giới thiệu từ những người anh từng làm việc tới đây. Chẳng lẽ chưa từng có ai thuê anh làm gì trong cả cuộc đời anh sao?’ Và tất nhiên anh ấy chẳng có cái thư nào cả.”
Tôi nói với cha tôi: "Cha nghe này, phải có ai đó trao cho anh ta công việc đầu tiên, bằng không làm sao anh ta có được chứng thư giới thiệu chứ? Cha hãy trao cho anh ấy một công việc và sau đó hãy viết cho anh ấy một chứng thư. Và con đảm bảo với cha rằng anh ấy sẽ không ăn trộm cũng như không làm bất cứ việc gì sai trái nữa.”
Với sự đảm bảo của tôi thì cha tôi đã nhận anh ấy. Tất cả những bạn bè khác của ông đã nói “Anh đang làm gì vậy? Trao một công việc cho một tên trộm sao? Hắn ta sẽ lại lừa anh thôi.”
Nhưng cha tôi nói: “Con trai tôi đã có sự bảo đảm và tôi đành phải cho anh ta một cơ hội bởi vì lý do của con trai tôi rất đúng: Nếu không ai đưa cho anh ta một cơ hội, sau đó mọi người lại tống anh ta vào tù thì cả cái xã hội này sẽ phải chịu trách nhiệm với việc đã tống anh ta vào tù đó. Bởi anh ta muốn làm việc nhưng nếu không ai sẵn sàng giao việc cả thì còn việc gì ngoài lại đi ăn trộm? Các anh muốn gì đây - muốn anh ta phải tự tử hay gì nào?”
Khi một người phải vào tù thì nhà tù trở thành nhà của anh ta. Nếu sau một ít ngày giam người đó trở ra nhưng bên ngoài không có ai trao cho anh ta một chút sự bảo vệ, một chút phẩm giá, một chút sự tôn trọng, một chút tình yêu... Thế thì tốt hơn là anh ta nên ở trong tù.
Anh ta đã chứng minh sự đáng tin cậy của anh nên cuối cùng cha tôi đã chấp nhận. Ông ấy nói: “Con đúng. Ta nghĩ rằng ta đã mắc những lỗi lầm không cần thiết. Ta đã không nghĩ những lý lẽ của con có hiệu quả. Anh ta là một tên trộm chuyên nghiệp - cả đời anh ta dường như chỉ dùng để đi vào và đi ra nhà giam. Nhưng con đã đúng”.
Cha tôi là một người đàn ông rất chân thành và thành thật. Ông ấy luôn sẵn sàng nhận lỗi của ông ấy, kể cả trước mặt con trai của chính ông. Ông ấy nói: “Con nói đúng, ta cần tin tưởng nhiều hơn vào anh ta. Ta đã sợ anh ta sẽ đầu độc cuộc đời con. Ta đã không tin tưởng rằng con có thể thay đổi cuộc đời của anh ấy. Ta xin lỗi.”
Mục lục chính.
Mục lục chính.
Nhận xét
Đăng nhận xét