29. Bản sao

ĐỨA TRẺ NỔI LOẠN - OSHO
Phi Tuyết dịch

 
29. Bản sao

Trong thị trấn của tôi chỉ có một nhà thờ. Có rất ít người Kito giáo, có lẽ bốn, năm gia đình; và tôi là người phi Kito duy nhất thường viếng thăm nhà thờ đó. Nhưng đó không phải là (trường hợp) đặc biệt; tôi có thói quen viếng thăm những đền thờ Hồi giáo, Gurudwara, những ngôi đền Hindu, những ngôi đền Jaina...

Tôi luôn có ý tưởng rằng, mọi thứ đều thuộc về tôi. Tôi không thuộc về nhà thờ nào, tôi không thuộc về bất cứ ngôi đền nào, nhưng bất cứ ngôi đền, nhà thờ nào hiện hữu trên trái đất, đều thuộc về tôi.

Thấy một người phi Kito chủ nhật nào cũng đến, ông linh mục trở nên quan tâm đến tôi. Ông nói với tôi: "Con có vẻ rất quan tâm. Thật ra, trong toàn cộng đồng của ta - nó là một cộng đồng quá bé nhỏ - con là người quan tâm nhất. Những người khác thì đang ngủ, đang ngáy, nhưng mà con thì quá tỉnh táo và chú ý lắng nghe và quan sát mọi sự. Con có muốn trở nên giống như Jesus Christ không?"

Và ông cho tôi xem hình Chúa Jesus - người đang bị treo trên thánh giá.

Tôi nói: "Không, tuyệt đối không! Cháu không có ước vọng bị đóng đinh. Và một người bị đóng đinh, hẳn có một cái gì đó không ổn với người đó; nếu không thế, thì ai quan tâm đến việc đóng đinh ông ấy chứ? Nếu toàn đất nước ông ta, nhân dân ông ta quyết định đóng đinh ông ta, thì điều đó có nghĩa là, trong người đàn ông này phải có một cái gì đó không ổn. Ông áy có thể là một người dễ mến, có thể là người tốt, nhưng hẳn một cái gì đó đã dẫn ông đến việc bị đóng đinh. Có lẽ trong ông ấy có một bản năng tự vẫn. Những người có bản năng tự vẫn thường không đủ can đảm để tự vẫn; nhưng họ có thể xoay xở thành công để người khác mưu sát họ. Và rồi ta sẽ không bao giờ phát hiện ra rằng họ có một bản năng tự vẫn, rằng họ xúi giục ta giết họ, để cho trách nhiệm đổ xuống ta.”

Tôi nói, "Cháu không có bản năng tự vẫn nào trong người cháu cả. Có lẽ ông ta không muốn tự vẫn, nhưng chắc chắn ông ta là một người mắc một chứng bệnh về tâm lý. Chỉ đơn giản nhìn vào khuôn mặt ông ấy mà xem - và cháu đã thấy nhiều bức hình ông ấy rồi - cháu thấy ông ấy trông đến là khốn khổ, vô cùng khổ sở. Đến nỗi cháu đã thử đứng trước một tấm gương soi và làm ra vẻ khổ sở như ông ấy, nhưng cháu đã thất bại. Cháu đã gắng sức nhiều lần, nhưng vẫn không thế nào thậm chí bắt chước được khuôn mặt khốn khổ ấy; làm thế nào cháu có thể trở thành Jesus Christ được? Cái đó dường như không thể được. Và tại sao cháu lại phải trở thành Jesus Christ chứ?”

Ông linh mục bị sốc. Ông nói: "Ta nghĩ rằng con quan tâm đến Chúa Jesus."

Tôi nói: "Cháu chắc chắn có quan tâm, quan tâm hơn ông, bởi vì ông chỉ là một giảng sư, được trả lương. Nếu ông không nhận lương trong ba tháng, ông sẽ bỏ đi, và tất cả lời giảng của ông sẽ biến mất."

Và sau cùng, đó là điều đã xảy ra, bởi vì những gia đình Kito giáo đó không phải là cư dân thường trú của thị trấn - tất cả họ đều là những công nhân đường sắt; nên chẳng sớm thì muộn họ sẽ bị thuyên chuyển. Vị linh mục bị bỏ lại một mình với một nhà thờ nhỏ mà những giáo dân cũ đã xây lên. Bây giờ; không có ai để tài trợ; để chu cắp cho ông ấy, không có ai để lắng nghe ông ấy trừ tôi.

Vào ngày chủ nhật; ông thường nói: "Các bạn thân mến.” Tôi nói: "Khoan đã! Xin ông đừng dùng số nhiều. Không có "những" người bạn nào ở đây cả; chỉ một "bạn thân mến" cũng đủ rồi. Nơi này chỉ có hai người chúng ta, hãy làm cho nó đáng yêu và thân thiện như hai người yêu mến nhau đang tâm tình với nhau thôi được rồi; nơi đầy không phải là một cộng đồng. Ông có thể ngồi xuống - không có ai ở đây nữa cả. Chúng ta có thể có một cuộc tán gẫu vui vẻ. Tại sao lại cứ đứng một cách không cần thiết trong một giờ và nói cho thật to và...”

Và đó là chuyện đã xảy ra. Trong vòng ba tháng; ông bỏ đi; bởi vì nếu bạn không trả lương cho ông thì ông ấy lấy gì để sống? Mặc dù Jesus nói; "Con người không chỉ sống bằng bánh mì" nhưng con người cũng không thể sống mà không có bánh mì. Ông linh mục ấy vẫn cần bánh mì. Mà đôi khi bánh mì không thôi vẫn là không đủ; ông cần nhiều thứ khác nữa, nhưng nhiều thứ khác là chuyện sau này trước nhất - phải có bánh mì. Con người có thể chỉ sống bằng bánh mì - người đó có thể sẽ chưa thành ra một con người thực sự - nhưng mà người như thế nào mới ra một con người thật sự? Điều ấy hơi khó nhận ra, nhưng điều dễ nhận ra trước tiên là không ai có thể sống mà không có bánh mì, ngay cả Jesus.

Tôi thường đi vào trong đền thờ Hồi giáo, và họ cho phép tôi. Những người Kito, Hồi giáo “ những người này đang cải đạo người khác; họ muốn những người từ những tôn giáo khác đến với tôn giáo của họ. Họ rất hạnh phúc tháy tôi ở đó - nhưng lại vẫn câu hỏi tương tự. "Con có muốn trở nên giống như Hazrat Mohammed?". Tôi ngạc nhiên khi biết rằng không ai quan tâm đến việc chỉ đơn giản là chính mình, giúp tôi trở thành chính mình.

Mọi người quan tâm đến một ai đó khác, lý tưởng của ai đó khác và bảo tôi có muốn trở nên như người khác không? Tại sao tôi phải trở thành người khác? Chẳng lẽ Thượng đế không tạo ra cho tôi một lý tưởng nào? Chẳng lẽ tôi chỉ phải là một bản sao? Phải chăng Thượng đế đã không cho tôi một khuôn mặt gốc? Tôi phải sống với một khuôn mặt vay mượn, với một mặt nạ khi biết rằng tôi không có khuôn mặt nào cả? Như vậy, làm thế nào đời bạn là một niềm vui được? Ngay cả khuôn mặt bạn cũng không phải là của bạn?

Nếu bạn không là chính mình, làm sao hạnh phúc được? Toàn bộ sự hiện hữu thì đầy phúc lạc, bởi vì tảng đá là tảng đá, cây là cây, sông là sông, đại đương là đại dương. Không cái nào đang bận tâm muốn trở nên một cái khác; nếu không, tất cả chúng đều sẽ phát khùng. Và đó là cái đã xảy ra với con người.

Ngay từ thơ ấu, bạn đã được dạy để không là chính mình, nhưng cái cách mà nó được nói ra thì rất khôn khéo, tinh ranh. Họ nói: "Con phải trở nên giống như Krishna, Buddha" và họ vẽ Buddha và Krishna trong một cách thức sao cho nó khơi dậy trong bạn ước muốn trở thành một Buddha, một Jesus, một Krishna... Ước vọng này là nguyên nhân gốc rẽ của sự khốn khổ của bạn. Tôi cũng đã được dạy bảo cùng một điều như bạn được dạy bảo, nhưng ngay từ thơ ấu, tôi đã nhấn mạnh rằng, dù bất cứ hậu quả nào xảy ra, tôi sẽ không để cho mình đi chệch khỏi chính mình. Đúng hay sai, tôi sẽ vẫn cứ là chính mình. Cho dù tôi kết thúc tại địa ngục, tôi sẽ ít nhất có sự thỏa mãn rằng tôi đi theo dòng chảy của đời tôi. Nếu nó dẫn về địa ngục, thì nó cứ về địa ngục. Theo lời khuyên của người khác, lý tưởng của người khác, thì cho dù kết thúc tại thiên đường, tối sẽ không hạnh phúc ở đó, bởi vì tôi bị cưỡng bách chống lại ý muốn của mình.

Hãy cố hiểu cái điểm then chốt đó. Nếu nó trái với ý muốn của bạn, thì ngay cả khi ở trên thiên đường, bạn cũng sẽ thấy đó là địa ngục. Nhưng đi theo dòng chảy tự nhiên của bạn, thì ngay cả khi bạn ở địa ngục, bạn vẫn thấy như ở trên thiên đường.

Thiên đường là nơi mà sự tồn tại đích thực của bạn nở hoa.

Địa ngục là nơi mà bạn bị chà đạp và một cái gì khác bị áp đặt lên bạn.

Mục lục chính.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đứa trẻ nổi loạn - Osho

Tự truyện - Cuộc đời luận sư Osho