17. Mối thù sâu thẳm

CÁCH MẠNG GIẢI PHÓNG TRẺ EM - OSHO
Phi Tuyết dịch

 
17. Mối thù sâu thẳm

Cha tôi đã viết cho tôi nhiều bức thư xin lỗi, xin tôi hãy tha thứ cho ông về nhiều chuyện, tôi nói: “Con có thể tha thứ, nhưng con không sẽ không bao giờ quên việc cha bắt con làm. Cha đã đe dọa con phải theo ý của cha, để học ngành mà cha muốn, chỉ vì lý do ngành ấy kiếm ra nhiều tiền hơn. Cha quan tâm tiền hơn cả quan tâm mong muốn của con. Cha chỉ muốn con sống vì tiền, đó là điều con không bao giờ có thể quên được, dẫu rằng con đã tha thứ cho cha từ lâu rồi. Mà thật ra, chẳng có gì để tha thứ, con chưa bao giờ xem trọng lời khuyên của cha cả. Con nghe, nhưng con không quan tâm bởi vì con biết mình muốn gì và sẽ phải làm gì để có được điều mình muốn. Con từ đầu đã không bận tâm lời khuyên của cha, nên cha không cần bận tâm chuyện xin con tha thứ nữa.”

Đó là lý do tại sao Phật lại nói rằng trừ khi bạn giết chết cha mẹ của bạn thì bạn sẽ không bao giờ có thể tự do. Giết cha mẹ ở đây nghĩa là giết chết tiếng nói của cha mẹ trong đầu của bạn, giết chết thứ lương tâm sai trái bên trong bạn, từ bỏ mọi ý tưởng ngu ngốc và bắt đầu sống cuộc đời của chính mình theo nhận thức của mình. Hãy nhớ, ý thức cần được nâng lên cao hơn và lương tâm thì cần phải bị hạ bớt xuống thấp hơn. Dần dần lương tâm phải biến mất hoàn toàn và chỉ ý thức thuần khiết tồn tại. Ý thức chính là luật - hãy để nó là luật duy nhất. Sau đó bất cứ gì bạn cảm thấy, nó chính là cuộc sống của bạn. Bạn phải tự mình quyết định. Nó không phải cuộc đời của bất cứ ai khác, không ai có quyền quyết định ngoại trừ bạn. Tôi không nói rằng bạn sẽ luôn đúng đâu - thỉnh thoảng bạn sẽ làm sai gì đó. Nhưng nó là một phần của tự do của bạn và một phần của việc trưởng thành. Nhiều lần bạn sẽ lạc đường nhưng điều đó hoàn toàn tốt thôi - đi lạc là một trong những cách để trở về nhà. Một người mà không bao giờ làm bất cứ gì sai sẽ không bao giờ có khả năng thưởng thức những hành động đúng. Anh ta chỉ là một cỗ máy, một nô lệ - một dạng nô lệ tâm thần.

Một đứa trẻ phụ thuộc rất nhiều vào cha mẹ nó, trong thời gian khá lâu - ít nhất 21-25 năm. Đó là khoảng thời gian dài, gần như 1/3 cuộc đời nó và toàn bộ 1/3 ấy đã bị cha mẹ khai thác vào trong chuyện thiết lập tư duy, áp đặt tư tưởng. Hãy nghĩ về điều đó - thật là một sự thật tàn bạo khủng khiếp - 25 năm cảnh nô lệ đủ để phá hủy cuộc đời một con người vì một khi đã bị thiết lập, rất khó để cho người ta quên.

Đó là lý do tại sao thật khó để nhảy vào trong thực tại và bắt đầu sống cuộc đời của bạn. Tất nhiên, lúc ban đầu bạn sẽ run rẩy, bạn sẽ rùng mình nhiều lần, bởi vì một cách tự nhiên bạn sẽ biết rằng mình đang đi đến chỗ chống lại cha mẹ, bạn sẽ đi đến chỗ chống lại xã hội. Xã hội là bước chuyển đổi lớn hơn từ mô hình mẫu của cha mẹ, cha mẹ bạn không là gì ngoài việc là một đại lý nhỏ của tính xã hội này. Toàn bộ nó là một âm mưu: cha mẹ, thầy cô, chính khách; quan tòa; chủ tịch - tất cả họ đều cho một âm mưu lớn, họ cùng nhau nắm giữ tương lai của mọi đứa trẻ.

Một khi bạn học được thứ gì đó; để xóa bỏ cái bạn đã học là cực kì khó khăn bởi vì sau 25 năm lặp lại thường xuyên liên tục bạn đã bị thôi miên hoàn toàn. Việc giải thôi miên là cần thiết; bạn phải bỏ tất cả mọi ý tưởng đã từng bị áp đặt lên bạn.

Những đứa trẻ tội nghiệp muốn sống sót, muốn tồn tại cho nên chúng bắt đầu học cách thương thuyết; điều đình; mặc cả; thỏa hiệp. Mọi người luôn sẵn sàng thỏa hiệp nếu phải chọn giữa sự sống và cái chết. Nếu bạn đang chết dần trong sa mạc và ai đó có nước, người đó sẽ có quyền để yêu cầu bạn mọi thứ. Anh ta có thể ép bạn làm điều bạn không muốn làm. Đó chính xác là những gì đang xảy ra cho bọn trẻ.

Bọn trẻ không thỏa hiệp trong tự nguyện đâu, chúng bị ép buộc phải làm điều đó trong vui vẻ để trông có vẻ như tự nguyện nhưng dầu vậy nó vẫn là ép buộc, bạo hành.

Bạn có thể quan sát bất cứ đứa trẻ nào. Mọi đứa trẻ đều cố gắng kháng cự, chúng chiến đấu cho đến phút cuối cùng, mọi đứa trẻ đều tạo ra rắc rối cho cha mẹ, mọi đứa trẻ đều cố hết sức theo cách của chúng để trốn khỏi những áp đặt nhưng cuối cùng cha mẹ vẫn nắm được chúng bởi vì họ mạnh hơn. Nó đơn giản là vấn đề về việc ai mạnh hơn sẽ thắng, ai yếu hơn thì thua.

Vậy nên nó không phải là không tự nhiên khi đứa trẻ bắt đầu lớn lên và chúng bắt đầu cảm thấy thù hằn cha mẹ chút ít; chúng sẽ muốn trả thù. Phản ứng ấy là rất tự nhiên. Thật khó để tha thứ cho cha mẹ - đó là lý do tại sao toàn thể xã hội dạy bạn phải tôn trọng họ. Nếu bạn không thể tha thứ cho họ thì ít nhất hãy tôn trọng họ; nếu bạn không thể yêu họ, ít nhất hãy tôn trọng. Nhưng sự tôn trọng ấy là giả vờ; không có thật. Sâu bên trong bạn vẫn còn nguyên đó sự tức giận vì họ đã thiết lập bạn như một cỗ máy vô tri chỉ bởi vì họ mạnh hơn.

Nếu nhưng gì tôi đang nói được lắng nghe đúng; nếu những gì tôi đang nói có thể trở thành điều được thịnh hành trên thế giới ngày nào đó, vậy thì bọn trẻ sẽ thực sự yêu mến cha mẹ chúng. Vậy thì bọn trẻ sẽ thật sự ở trong sự hòa hợp với cha mẹ chúng bởi vì cha mẹ sẽ không trở thành kẻ thù; nhưng là bạn.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đứa trẻ nổi loạn - Osho

Tự truyện - Cuộc đời luận sư Osho