Chương 6. Thể vật lí và năng lượng

Con đường bên ngoài mọi con đường - Osho

Chương 6. Thể vật lí và năng lượng


Việc lắp ráp các tế bào do thức ăn tạo ra

là annamay kosh, thể vật lí.

Khi mười bốn gió khác nhau,

như gió prana, hoạt động trong thể vật lí,

chúng tạo ra pranamay kosh, thể năng lượng.

Con người như một tổng thể được tạo nên từ nhiều tầng, và việc hiểu đúng về tất cả những tầng này là cần thiết để vượt ra ngoài chúng. Điều bản chất là biết rằng chúng ta phải siêu việt lên trên tầng nào, điều bản chất là nhận ra rằng chúng ta phải gạt bỏ tầng nào. Cách con người xuất hiện từ bên ngoài không phải là toàn bộ thân thể, nó chỉ là tầng đầu tiên trong nhiều thể của người đó. Khi chúng ta nhìn vào một người, điều chúng ta thấy ngay qua thoáng nhìn đầu tiên, các hiền nhân đã gọi là annamay kosh, thể vật lí.

Thể này được kế thừa từ bố mẹ, nó không phải là của bạn; tầng này không phải là bạn, tầng này có một truyền thống lâu dài đằng sau nó. Hàng nghìn thể đã tạo ra thể này của bạn. Tế bào đầu tiên bạn kế thừa từ bố mẹ mình có chứa đầy đủ các quá trình sẵn có cho thân thể bạn; mọi tiềm năng của sự phát triển của nó đều được ẩn giấu trong nó.

Bây giờ các nhà khoa học nói rằng bất kì cái gì được biểu lộ ra trong thân thể bạn trong suốt cả đời bạn, đều được ẩn giấu trong tế bào hạt mầm đầu tiên đó - ngoài tế bào này thì chẳng cái gì mới có thể xảy ra cả. Mầu mắt bạn, mầu tóc bạn, mầu da bạn, khoảng sống của bạn, bất kì cái gì sẽ nở hoa trong tính cách bạn, tất cả những điều này đều được ẩn kín trong tế bào đó. Nhưng cái đó không phải là bạn. Thân thể đó đã có cuộc hành trình lâu dài của riêng nó: bạn đã nhận nó từ bố mẹ mình, họ đã nhận nó từ bố mẹ họ - nó đã có một cuộc hành trình dài, cuộc hành trình hàng triệu năm.

Nếu chúng ta dõi ngược trong thân thể thì chúng ta sẽ thấy rằng toàn bộ lịch sử của vũ trụ được giấu kín trong thân thể của từng người. Cái gì đó của thân thể bạn phải đã hiện diện từ ngày thế giới này đi vào sự tồn tại lần đầu tiên; dần dần cùng phần đó đã phát triển thành thân thể hiện tại của bạn. Toàn bộ lịch sử của sự tồn tại được giấu kín trong tế bào hạt mầm nhỏ bé này. Nó không phải là của bạn, nó có một truyền thống lâu dài. Tế bào đó đã du hành tới bạn qua nhiều con người, nhiều con vật, vô số cây cối và khoáng thạch. Đó là tầng đầu tiên của bạn; tầng đó các hiền nhân gọi là annamay kosh, thể vật lí. Nó được gọi là annamay kosh bởi vì quá trình sáng tạo của nó là thông qua thức ăn, nó được tạo ra bởi thức ăn.

Toàn bộ thân thể con người thay đổi cứ sau bẩy năm; mọi thứ đều thay đổi - xương, thịt, tuỷ - mọi thứ đều thay đổi. Nếu một người sống bẩy mươi tuổi thì thân thể người đó đã được làm mới lại mười lần. Thức ăn bạn ăn hàng ngày tạo ra thân thể bạn, và hàng ngày bạn tống ra những tế bào chết từ thân thể mình. Khi chúng ta nói rằng ai đó đã chết, điều đó nói tới cái chết cuối cùng của người đó... khi linh hồn của người đó đi khỏi thân thể. Bằng không, thế thì người ta hàng ngày đều đang chết đi, thân thể người đó đang liên tục chết đi. Khi bạn cắt móng tay, bạn không cảm thấy đau vì móng là phần chết của thân thể bạn. Khi bạn cắt tóc cũng không có đau đớn bởi vì nó bao gồm các tế bào chết của thân thể bạn. Nếu tóc mà là phần sống của thân thể bạn, bạn sẽ cảm thấy đau khi cắt nó.

Thân thể bạn tự nó đổi mới hàng ngày. Điều đáng ngạc nhiên là thường tóc và móng của người chết lại mọc dài ra trong mồ. Bởi vì móng và tóc chẳng có liên quan gì tới cuộc sống, chúng có thể tiếp tục phát triển trên thân thể chết; chúng là phần chết... chúng có thể tiếp tục phát triển.

Thức ăn đem cho thân thể bạn những tế bào mới hàng ngày, và phần chết bị thân thể bạn loại bỏ đi hàng ngày. Đây là quá trình thường xuyên. Đó là lí do tại sao thân thể lại được gọi là annamay kosh - bởi vì nó được tạo ra từ anna, thức ăn.

Do đó nhiều điều sẽ phụ thuộc vào kiểu thức ăn bạn ăn. Nhiều thứ phụ thuộc vào thức ăn của bạn. Thức ăn của bạn không chỉ hỗ trợ cho cuộc sống của bạn, nó cũng còn tạo ra tầng thứ nhất của tính cách của bạn. Và liệu bạn có thể bắt đầu cuộc hành trình bên trong của mình hay không là tuỳ thuộc nhiều vào tầng này, bởi vì tất cả các thức ăn đều không như nhau. Có một số kiểu thức ăn sẽ không cho phép bạn đi vào bên trong, chúng sẽ giữ bạn bị dính với thế giới bên ngoài; một số kiểu thức ăn sẽ không cho phép sự phát triển tâm thức bên trong bạn bởi vì chúng sẽ giữ bạn ở vô thức. Một số kiểu thức ăn sẽ không cho phép bạn an bình và bình thản bởi vì quá trình tiêu hoá bản thân nó tạo ra rối loạn trong thân thể bạn, không thoải mái. Có những thức ăn không lành mạnh, những thức ăn lành mạnh, những thức ăn thuần khiết và những thức ăn không thuần khiết.

Thức ăn thuần khiết là thức ăn không tạo ra những khó khăn cho cuộc hành trình bên trong - có vậy thôi, không có tiêu chuẩn nào khác. Thức ăn thuần khiết chỉ có nghĩa là nó sẽ không tạo ra một thân thể mà sẽ là chướng ngại trên cuộc hành trình bên trong của bạn.

Ai đó có thể xây bức tường của ngôi nhà mình bằng đá đặc, người khác có thể xây bức tường chỉ bằng kính. Kính là trong suốt; đứng ngoài, bạn có thể nhìn vào bên trong. Bức từng đá đặc sẽ không cho phép bạn nhìn vào bên trong từ bên ngoài.

Thân thể cũng có thể trong suốt như tấm kính. Thức ăn được coi là thuần khiết khi nó làm cho thân thể thành trong suốt... cho nên nó cho bạn thoáng nhìn về cái bên trong ngay cả khi bạn đang đi bên ngoài. Bạn cũng có thể làm cho thân thể này thành bức tường dầy đặc đến mức cuộc hành trình bên trong hoàn toàn bị quên lãng và những thoáng nhìn về bản thể bên trong không bao giờ có thể xuất hiện được.

Mục đích của thức ăn satvik và asatvik, thức ăn thuần khiết và không thuần khiết, là ở chỗ thể vật lí của bạn, tầng thứ nhất, có thể trở thành trong suốt. Chỉ thế thì cuộc hành trình vào trong mới bắt đầu. Chỉ khi tầng thứ nhất đã trở thành trong suốt thì tầng thứ hai mới được biết tới, không có điều khác hơn. Chúng ta có thể không bao giờ biết rằng có thể khác bên trong thân thể này. Đây là lí do cho nhấn mạnh vào thức ăn satvik. Thiền nhân biết rằng thể khác tồn tại bên trong thể vật lí này, bởi vì tầng thứ nhất của người đó đã trở thành trong suốt và những thoáng nhìn về tầng thứ hai đã bắt đầu.

Thế rồi có những cách để làm cho tầng thứ hai thành trong suốt, và thế thì những thoáng nhìn về thể thứ ba bắt đầu tới. Thể thứ ba này cũng có thể được làm thành trong suốt, và thế rồi đến thể thứ tư. Khi thể thứ tư đã trở thành trong suốt, thì thể thứ năm có đó. Và khi thể thứ năm trở thành trong suốt, thì những thoáng nhìn về cái vốn là vô thể, bên ngoài tất cả các thể, bắt đầu tới. Cho nên bạn có thể làm cho thân thể mình đặc như bức tường đá hay trong suốt như kính.

Do đó các hiền nhân bắt đầu với thể thứ nhất: thể vật lí. Thể này bao quanh bạn chắc chắn được tạo ra bởi thức ăn; chẳng có gì trong nó được dẫn ra từ bất kì nguồn nào khác. Có thể là bố bạn đã ăn thức ăn đó, hay ông bạn đã ăn thức ăn đó, điều đó chẳng tạo ra khác biệt; chẳng có gì trong thân thể ngoại trừ thức ăn. Khi được phân tích ra, thì tinh trùng và trứng vốn tạo ra tế bào đầu tiên không biểu lộ điều gì ngoài các yếu tố của thức ăn. Tinh tuý của thức ăn được chứa trong hạt mầm này.

Những người trí huệ đã làm những thực nghiệm lớn liên quan tới điều này. Trong hàng nghìn năm, thế hệ nó tiếp thế hệ kia, vài gia đình đã dám sống chỉ bằng thức ăn chay. Chẳng biến đổi nào xảy ra trong thân thể nội trong một ngày; thân thể có lịch sử lâu dài, phức tạp. Nhưng nếu một gia đình đã sống với thức ăn chay từ hàng nghìn thế hệ, có thay đổi căn bản trong thân thể. Cũng điều đó xảy ra cho thức ăn không chay, thế nữa thân thể cũng thay đổi căn bản. Qua việc tinh luyện thường xuyên, trở nên ngày một thuần khiết hơn qua một thời gian dài, chính tế bào hạt mầm này cũng được thay đổi. Và chỉ khi tế bào hạt mầm này được thay đổi, thì trong suốt mới xảy ra.

Biến đổi toàn thân bằng việc thay đổi thức ăn được ăn vào là một thực nghiệm duy nhất. Bây giờ các nhà khoa học cũng đồng ý rằng bất kì cái gì chúng ta ăn vào đều làm thay đổi thân thể.

Khác biệt giữa thân thể nam và thân thể nữ chỉ ở vài hoóc môn chứ không gì khác. Khác biệt này là rất nhỏ. Những hoóc môn này cũng được thức ăn tạo ra. Nếu chúng ta chỉ lấy đi vài hoóc môn ra khỏi thân thể nữ, nó sẽ bắt đầu đổi thành thân thể nam. Nếu chúng ta chỉ lấy đi vài hoóc môn ra khỏi thân thể nam, nó sẽ bắt đầu đổi thành thân thể nữ. Sẽ không lâu gì nữa khi một người được sinh ra là đàn ông sẽ có khả năng chọn trở thành đàn bà, hay ai đó được sinh ra là đàn bà sẽ có khả năng chọn trở thành đàn ông, bởi vì khác biệt chỉ là vài hoóc môn - chỉ vài thôi - và hoóc môn là thức ăn. Hoóc môn là tinh chất được thức ăn tạo ra. Một khác biệt hoóc môn nhỏ cũng tạo ra khác biệt giữa đàn ông và đàn bà.

Một chút ít thay đổi trong thức ăn của bạn cũng có thể làm cho thông minh thành sắc bén hay mụ mị, bởi vì nếu chất dinh dưỡng cần thiết mà lại không được đưa tới bộ não qua thức ăn, thì thông minh trở thành mụ mị. Thế thì, mặc cho tiền năng của bạn, thông minh sẽ không nở hoa, bởi vì việc nở hoa này cần sự giúp đỡ của thể vật lí mà lại chưa sẵn có. Thế thì thông minh trở thành hoàn toàn mụ mị bởi vì chất tại trung tâm con mắt thứ ba trong tuyến yên không được sản sinh ra. Trong thực tế, khi một người uống rượu cồn thì không phải là thông minh bị ảnh hưởng - rượu cồn không ảnh hưởng tới tâm thức - mà tuyến yên dừng sản sinh ra chất dịch và thông minh bị mất. Rượu cồn không ảnh hưởng trực tiếp lên thông minh, nhưng nó ảnh hưởng tới phần trong thể vật lí có liên quan tới thông minh và thế thì thông minh trở nên thiếu hoạt động.

Chứng điên đã bắt đầu lan rộng khắp trên thế giới từ phương Tây: việc dùng những thứ như LSD. Các nhà khoa học nói rằng axít lixecgic, hay chất mescaline chất gây ảo giác, hay những thứ giống thế cũng ảnh hưởng tới tuyến yên, và chất dịch được tuyến yên tiết ra, mà đến lượt chúng lại gây ra cản trở cho thông minh. Cho nên chẳng có gì ngạc nhiên nếu thế hệ mới ở phương Tây đang dùng LSD sẽ hạ bệ toàn bộ nền văn minh phương Tây bởi vì LSD chắc chắn gây hại cho thông minh, là chính nền tảng của phương Tây.

Chắc chắn nếu thông minh của con người tụt xuống thì người đó thoát khỏi một loại tù túng nào đó, bởi vì thông minh cũng đem tới loại giới hạn riêng của nó và người đó trở nên tự do với chúng. Một sai lầm lớn là cho rằng thoát ra khỏi những giới hạn này là tự do, bởi vì tự do tới theo hai cách: nó có thể tới bằng việc đi vượt ra ngoài các giới hạn, hay nó có thể tới bằng việc rơi xuống thấp hơn các giới hạn. Tự do mà đi xuống thấp thì chỉ là điên khùng, còn tự do được đạt tới bằng việc vượt ra ngoài các giới hạn là trạng thái tối thượng. Cho nên họ đang mua giải thoát rẻ mạt qua hoá chất. Nhưng ngay cả điều đó cũng chỉ là hoá chất, thức ăn.

Thân thể này, tầng thứ nhất của chúng ta, là tầng của thức ăn. Do đó việc chọn thức ăn đúng là có ý nghĩa - điều đó không phải là mê tín. Là người ăn chay thuần khiết tạo ra sự mềm dẻo cho thân thể vốn thường không có được cho người không ăn chay. Tầng thân thể vật lí của người không ăn chay dần dần, dần dần trở nên giống thân thể con vật.

Điều đáng ngạc nhiên là bạn không hiểu rằng thịt bạn ăn là sáng tạo của những con vật đó, nó là phần cơ quan của các con vật đó. Bạn ăn thịt trực tiếp vào thân thể mình và do vậy dần dần bạn bắt đầu làm cho hệ thống cơ quan của riêng mình thành giống con vật. Hệ thống đó sẽ ảnh hưởng tới bạn. Hệ thống đó sẽ làm cho thân thể bạn thành bức tường đá đặc. Có lẽ lí do tại sao con vật không thể phát triển về thông minh chủ yếu bởi vì thân thể vật lí của chúng. Thông minh đã tiến hoá bên trong bạn sẽ dần dần bị đảo ngược lại với tích luỹ của thịt động vật trong thân thể bạn. Và mọi điều nhỏ bé có thể tạo ra những thay đổi cách mạng - nhỏ bé đến mức chúng ta thậm chí không thể nào hiểu được rằng chúng có thể gây ra như vậy.

Các nhà khoa học nói rằng phát triển của thông minh trong bộ não con người là có thể bởi vì con người đứng trên đôi chân của mình; nếu mà con người đi bằng tay và chân thì bộ não đã không thể tiến hoá được. Chính một việc nhỏ bé đến mức đáng ngạc nhiên là nó lại tạo ra nhiều khác biệt thế, khác biệt về thông minh giữa con khỉ và con người, con người và con chó - khác biệt biết bao giữa một Einstein và một con khỉ! Và các nhà khoa học nói rằng khác biệt này là do một điều nhỏ bé thế... đứng trên đôi chân của mình. Làm sao điều đó có thể xảy ra được? Điều đó đã xảy ra bởi vì luồng máu tới óc đã bị giảm bớt; máu bây giờ phải được bơm ngược lên óc. Khi luồng máu bị giảm bớt, óc có thể phát triển các sợi mảnh mai của mình, những thần kinh tinh tế. Nếu luồng máu mà nhanh, thần kinh tinh tế bị phá huỷ. Con vật có một luồng máu lớn thường xuyên dồn lên óc: đó là lí do tại sao thần kinh tinh tế không phát triển. Điều đó cũng giống như dòng sông chảy rất nhanh và không cho phép cây nhỏ mọc lên; thậm chí nhành cỏ tí hon cũng không thể mọc được. Chúng tất cả đều bị xối đi, tống đi mất.

Lí do duy nhất cho nhiều tiến hoá về thông minh của con người trở thành có thể là ở chỗ óc nhận được ít máu. Đây cũng là lí do tại sao khi bạn dậy vào buổi sáng sau giấc ngủ ban đêm thì thông minh của bạn lại tươi tắn. Dùng thông minh của mình cả ngày, đến đêm bạn mệt mỏi tới mức bạn thiếp đi, và trong giấc ngủ nhiều máu hơn lên tới óc bạn.

Cho nên không có nhiều khác biệt giữa việc ngủ của chúng ta và việc ngủ của con vật. Sự khác biệt là trong trạng thái tỉnh thức. Dù bạn nhìn thế nào, bạn cũng không thể biết được khác biệt giữa người ngủ và con vật ngủ, hay bạn có thể biết được? Không, tất cả những khác biệt đều bắt đầu trong trạng thái thức của con người và con vật.

Hiền nhân ngủ và tội nhân ngủ - trong giấc ngủ say, bạn có thể biết được khác biệt không? Bạn có thể phân tích bằng cách mổ xẻ bộ óc của họ, nhưng bạn có thể phân biệt được qua việc này ai là hiền nhân và ai là tội nhân không? Chẳng khác biệt nào có thể được tìm thấy trong giấc ngủ say cả. Trong thực tế, không khác biệt nào còn lại trong giấc ngủ; tất cả mọi khác biệt đều nằm trong trạng thái thức tỉnh. Khác biệt bắt đầu khi chúng ta đứng trên đôi chân sau của mình. Một người là người chứng ngộ, một người là Einstein và một người là kẻ ngốc. Nhưng tất cả những khác biệt này đều trong trạng thái tỉnh thức: khi không có luồng máu lớn lên tới óc thì những khác biệt này về thần kinh tinh tế phát sinh.

Bạn đã bao giờ để ý rằng để có giấc ngủ ngon, bạn cần gối không? Bỏ gối ra và giấc ngủ trở thành khó, bởi vì khi bạn bỏ gối ra, máu xô lên óc. Trong thực tế cấu trúc của đầu con người là sao cho nếu người ta ngủ mà không có gối thì đầu trở thành cái thùng. Trong khi ngủ, so với toàn thể thân thể thì đầu là ở mức thấp nhất, và luồng máu chạy nhanh về đầu. Luồng máu nhanh tới mức nó không cho phép các sợi được thảnh thơi, thế thì thành khó ngủ. Đó là lí do tại sao, khi thông minh của con người phát triển, con người cần nhiều gối hơn. Có lí do cho điều này: khi các sợi mảnh mai phát triển bên trong, chúng cần được bảo vệ, bằng không sẽ không có giấc ngủ; các sợi mảnh mai sẽ rung động nhanh tới mức giấc ngủ sẽ là không thể được.

Điều nhỏ bé vậy, nhưng các nhà khoa học nói rằng nó làm thay đổi căn bản con người. Tôi đang nói cho bạn một việc nhỏ bé này chỉ như ví dụ để cho bạn hiểu rằng thức ăn có thể không phải là một vấn đề nhỏ bé như vậy. Những điều nhỏ bé có thể tạo ra những khác biệt lớn lao.

Các nhà khoa học nói rằng bởi vì con người có thể đứng thẳng, nên gia đình có thể đi vào sự tồn tại; bằng không chúng sẽ không bao giờ xảy ra. Ai đã cho rằng có thể có mối quan hệ giữa con người đứng thẳng và việc sinh ra gia đình? Và khi không có gia đình, có thể không có nền văn minh hay văn hoá, bởi vì văn hoá và văn minh đều là sự mở rộng của gia đình. Nhưng bạn có thể hình dung ra được rằng việc đứng thẳng lại có thể có cái gì liên quan với sự tồn tại của gia đình không?

Các nhà khoa học nói rằng hiện tượng tình yêu đã được sinh ra bởi vì con người đứng thẳng, bằng không thì điều đó có thể đã không đi vào sự tồn tại. Bạn không thể hình dung nổi rằng việc đứng thẳng lại có gì liên quan tới tình yêu, nhưng đây là cách nó đã xảy ra. Và các nhà nghiên cứu đều đồng thuận về nó. Trong khi con vật làm tình chúng không quay mặt vào nhau - chúng không thể quay mặt vào được. Trong khi con vật làm tình chúng không thể quay mặt vào nhau được bởi vì chúng tiến tới nhau từ đằng sau. Các nhà khoa học nói chính bởi vì con người đứng thẳng và chấm dứt tiến tới nhau từ đằng sau, khi làm tình con người có thể đối mặt với bạn tình của mình - giao hợp theo vị trí mặt đối mặt - và khi chúng ta có thể thấy mặt ai đó chỉ thế thì ý tưởng về tính cách của con người mới xuất hiện, bằng không thì nó không xuất hiện. Cho nên khi đàn ông làm tình với đàn bà mặt đối mặt, mối quan hệ giữa các khuôn mặt họ, giữa họ, chẳng mấy chốc được thiết lập.

Điều thú vị cần để ý là mọi thân thể đều giống nhau thế... không có mấy sự khác biệt, chỉ khuôn mặt là khác. Và chính khuôn mặt mới mang tính cách. Nếu tất cả các bạn đều bị chặt đầu, sẽ khó mà nhận ra được thân thể các bạn. Nhưng khuôn mặt lại có thể được nhận ra bởi vì chúng có tính cá nhân, cách diễn đạt của tính cách của bạn là trong khuôn mặt của mình. Con người có thể nhìn vào khuôn mặt của nhau trong khi làm tình, cho nên ham muốn dục được chuyển thành tình yêu... và mối quan hệ cá nhân phát triển, gia đình bắt đầu đi vào sự tồn tại, và dần dần phần còn lại của thân thể trở thành thứ yếu và khuôn mặt trở thành quan trọng. Với con vật khuôn mặt là không quan trọng chút nào. Mối quan hệ sâu sắc với khuôn mặt chưa bao giờ được phát triển. Các nhà khoa học nói rằng bởi vì con người đứng thẳng nên gia đình, tình yêu, văn hoá và văn minh vậy mới đi vào sự tồn tại - một điều nhỏ bé như vậy có thể thành có ý nghĩa thế!

Cho nên thức ăn không phải là điều nhỏ; nó là điều lớn, cực kì quan trọng, bởi vì nó tạo ra toàn bộ thân thể. Bất kì cái gì chúng ta ăn vào trong thân thể mình đều có phẩm chất riêng của nó và phẩm chất đó sẽ trở thành phẩm chất của thân thể chúng ta trong thời gian vài ngày. Nếu chúng ta bỗng nhiên yêu cầu ai đó, người bao giờ cũng đổ rượu vào thân thể mình, dừng uống rượu, người đó sẽ không thể nào dừng lại một cách đột ngột được. Tại sao lại thế? Bởi vì bây giờ không phải là người đó uống rượu, mà thay vì thế từng và mọi tế bào của thân thể người đó đều uống rượu - từng và mọi tế bào! Điều đó ở ngoài kiểm soát của người đó; bây giờ mọi lỗ chân lông trong thân thể người đó đã bắt đầu uống rượu... mọi tế bào. Có hàng triệu và hàng triệu tế bào trong thân thể con người, và từng và mọi tế bào đã bắt đầu uống rượu; mọi tế bào đã trở thành kẻ say rượu. Điều này được gọi là nghiện. Không có lí do nào khác cho việc nghiện.

Khi chúng ta nói rằng ai đó bị nghiện, điều đó có nghĩa là không phải người đó uống rượu, mà là từng và mọi tế bào trong toàn bộ thân thể người đó đang kêu cứu, “Uống bây giờ đi, bằng không mình không thể vận hành được - mình không thể bước đi được, mình không thể đứng được, mình không thể ngồi được.” Bây giờ rất khó để bỏ nó, bởi vì hàng triệu mạng sống bên trong bạn đang yêu cầu bạn uống - hàng triệu và hàng triệu tế bào sống! Bạn là một đám đông lớn, một thành phố lớn; bạn không một mình, bạn đang sống trong thành phố lớn đó.

Do đó chúng ta đã chọn từ purush cho linh hồn. ‘Purush’ nghĩa là, dân thường trú của thành phố lớn, dân cư ngụ trong thành phố lớn, purush. Mọi người đều có một thành phố lớn bên trong thân thể mình - một thành phố lớn! Nó không phải là một thị trấn nhỏ. Bạn có hàng triệu và hàng triệu mạng sống quanh mình, và khi tất cả chúng đều yêu cầu thì bạn gặp khó khăn lớn, bạn sẽ phải đáp ứng cho yêu cầu của chúng. Bạn không thể thoát ra khỏi tình huống này cho dù bạn muốn thoát ra.

Cho nên cái bạn ăn vào như thức ăn sẽ tạo ra hàng triệu tế bào này và các yêu cầu tiếp đó của chúng. Và thế thì bạn phải sống trong cảnh tù túng với chúng, và những mối ràng buộc này tạo ra rào chắn cho cuộc hành trình bên trong.

Chúng ta gọi thức ăn đó là satvik cái không tạo ra việc nghiện - thức ăn chỉ đem lại cho thân thể năng lượng và không đầu độc nó. Bạn phải hiểu phân biệt này thật rõ ràng: satvik là thức ăn đem cho thân thể năng lượng nhưng không đầu độc nó, là thức ăn cung cấp cho các nhu cầu của thân thể nhưng không tạo ra điên khùng trong thân thể, là thức ăn đáp ứng cho nhu cầu của thân thể nhưng không trở thành đam mê về nó.

Cái gì đó làm nhiễm độc thân thể bạn tới mức nào, thì thân thể sẽ bị ô nhiễm tới cùng mức độ đó. Nhưng chúng ta không nghĩ tới điều này, chúng ta không xét tới nó; chúng ta không để ý tới cái chúng ta ăn, chúng ta không để ý tới cái ta uống, chúng ta cứ làm cùng điều như đám đông đang làm.

Ấn Độ, hơn bất kì đất nước nào, đã làm những bước tiến lớn lao trong nghiên cứu về các nguyên lí của thức ăn. Có lẽ lần đầu tiên ở Ấn Độ người ta hiểu ra rằng đối với cuộc hành trình bên trong, với cuộc hành trình đi vào trong, điều đầu tiên là thân thể phải được biến đổi. Thân thể này như nó hiện tại là không thích hợp cho cuộc hành trình này.

Pavlov đã làm những thực nghiệm trên chó - những thực nghiệm lớn; ông ấy đã làm việc vất vả về điều đó trong năm mươi năm. Ông ấy đã phát hiện ra rằng nếu bạn bỏ đi chỉ một tuyến nhỏ trong con chó, cho dù đó là con chó dữ tợn vừa mới giết chết người khoảnh khắc trước đây, bây giờ dù bạn thử gay gắt đến đâu con chó cũng không tức giận, ngay cả khi nó bị đánh hay bị hành hạ, bởi vì tuyến chất độc nhỏ này đã bị bỏ đi. Điều gì đã xảy ra? Chỉ một chút ít chất độc được lấy ra, và chất độc đó đã tới từ thức ăn của chó. Cho nên không loại bỏ chất độc này, nhưng chỉ đơn giản thay đổi thức ăn của chó thành cái gì đó không tạo ra chất độc này, thì nó sẽ không dữ tợn chút nào nữa.

Bạo hành trong con người tới từ những chất độc được tạo ra trong thân thể người đó. Nếu những chất độc này bị loại bỏ đi khỏi thân thể người đó thì người đó sẽ không bạo hành nữa, cho nên một số lớn các nhà sinh lí nói rằng gọi kẻ giết người là tội phạm là điều vô nghĩa, họ chỉ là bị bệnh thôi. Một chất độc đặc biệt được tạo ra trong thân thể họ. Họ có thể làm gì được? Cho nên trừng phạt họ hay treo cổ họ là hoàn toàn điên khùng. Nếu mà B.F. Skinner, một nhà tư tưởng và tâm lí lớn của Mĩ, thành công trong việc làm cho thế giới đồng ý rằng tội phạm nên được mổ - rằng họ không phải là tội phạm, rằng chỉ cần loại bỏ đi vài tuyến và họ sẽ không có khả năng giết người hay bạo hành nữa....

Nhưng nếu một nhà khoa học hay một phòng thí nghiệm, một xã hội hay một quốc gia mà loại bỏ đi các tuyến của bạn, thì bạn sẽ trở thành kẻ nô lệ. Nếu bạn không có khả năng giận dữ, thì giá trị của lòng từ bi của bạn là gì? Bất lực không phải là bất bạo hành. Bất lực không có nghĩa bất bạo hành. Các nhà khoa học có thể mổ cho bạn.... Bạn thậm chí không phải thay đổi chế độ ăn uống, bạn có thể cứ ăn bất kì cái gì bạn vẫn ăn, nhưng các tuyến của bạn có thể bị loại bỏ đi, hệ thống tạo ra chất độc có thể bị phá huỷ - bạn sẽ không có khả năng giận dữ nữa, bạn sẽ không có khả năng bạo hành, giết người. Nhưng điều đó sẽ không do phần của bạn và điều đó sẽ không đưa bạn vào cuộc hành trình bên trong. Bạn sẽ chỉ trở thành bất lực.

Nhưng người ta đã phát hiện ra quá trình khác, và quá trình đó không gây sức ép lên bạn từ bên ngoài hay làm què quặt bộ phận nào đó của thân thể bạn, quá trình đó cho phép thân thể bạn vẫn còn như nó thế - chính bạn tình nguyện thay đổi phẩm chất của thức ăn bạn ăn để cho sự biến đổi bên trong xảy ra. Thế thì dần dần thân thể bạn có thể trở nên thoát ra khỏi những chất độc đó, vốn dẫn bạn tới tội ác và làm điều sai, và giải phóng bạn khỏi những kích thích vẫn dẫn bạn tới chỉ hội tụ vào cái bên ngoài.

Và chính cái đối lập lại cũng là có thể có. Đây mới chỉ là một nửa của đồng tiền - nửa tiêu cực - cái tạo ra chất độc bên trong bạn chịu trách nhiệm cho giận dữ của bạn. Có thể tạo ra nước cam lồ trong bạn làm bạn thành từ bi được không? Skinner không có tri thức nào về điều đó như là câu trả lời có. Nếu bạn có một tuyến làm cho bạn thành nam hay nữ và tạo ra trong bạn thèm khát giới tính đối lập, thì chẳng lẽ không có khả năng tạo ra cái gì đó bên trong bạn mà có thể đưa bạn thoát khỏi sự hấp dẫn này sao?

Tất nhiên, bạn có thể được giải phóng khỏi sự hấp dẫn này bằng cách mổ, nhưng điều đó là rơi xuống thấp; thế thì bạn chỉ trở thành bất lực. Nhưng nếu toàn bộ khả năng của bạn về việc là nam hay nữ vẫn còn và cùng với nó nước cam lồ kia bắt đầu tuôn trào bên trong bạn, cái đưa bạn vượt ra ngoài sự hấp dẫn với giới tính đối lập - nơi ngay cả ý nghĩ về việc là đàn ông hay đàn bà cũng bị quên đi - thế thì bạn đang đi lên, năng lượng đang đi lên.

Thể vật lí là tầng thứ nhất.

Tầng thứ hai của thân thể, tầng thứ hai này các hiền nhân đã gọi là pranamay kosh, thể sống. Bạn sẽ biết nó ngay khi thể thứ nhất trở thành trong suốt, bằng không thì nó vẫn còn chỉ là giả thuyết. Dấu kín dưới thể thứ nhất này là thể sống. Thể prana nghĩa là thể năng lượng, thể sống.

Đây là khác biệt giữa một hòn đá và một sinh linh sống: hòn đá chỉ có một thể - thể vật lí. Thực vật có thêm một thể bên trong - thể prana. Thực vật có hai thể, hòn đá chỉ có một thể. Thực vật có hai thể, cho nên thực vật không chỉ là hòn đá; có cái gì đó trong nó tương tự như hòn đá, bao quanh nó ở bên ngoài, nhưng bên trong có luồng chảycuộc sống. Thực vật non vào lúc này và rồi trở nên già; khi nó tràn đầy nhựa sống thế thì nó vui sướng, khi cuộc sống của nó giảm đi nó buồn bã.

Vào buổi sáng khi mặt trời lên hòn đá vẫn là hòn đá, và vào ban đêm hòn đá vẫn là hòn đá. Nhưng thực vật vào đêm là cái này và là cái gì đó khác vào buổi sáng; luồng sống tồn tại trong nó, thể năng lượng trở thành phúc lạc với việc mặt trời lên. Năng lượng này mà nó nhận được từ mặt trời đi vào thể năng lượng của nó. Hòn đá vẫn còn là hòn đá trong đêm và nó vẫn còn là hòn đá buổi sáng; hòn đá không bị ảnh hưởng bởi mặt trời.

Khi tôi nói hòn đá, để ý rằng tôi không nói tới núi, bởi vì núi bị ảnh hưởng; núi cũng sống. Vài ngọn núi là trẻ - chẳng hạn rặng Himalaya vẫn còn trẻ, nó vẫn còn phát triển. Rặng Vindhyachal đã trở nên già.

Có một câu chuyện tình, rằng Vindhyachal cúi đầu để nói lời chào tạm biệt với một hiền nhân đang bắt đầu cuộc hành trình và hiền nhân này đã không trở về, cho nên nó vẫn còn cúi đầu. Sự thực là điều gì đó khác. Rặng Vindhya là rặng núi cổ đại - già nhất trên trái đất - rặng Himalaya chỉ là đứa trẻ; Vindhya già nhất. Nhiều năm trước đây nó đã cúi đầu và cổ nó trở nên yếu, nó trở nên già.

Câu chuyện đó là huyền thoại, nhưng đáng yêu. Nhà huyền môn nói rằng bây giờ rặng núi này đã trở nên già tới mức nó không thể ngẩng đầu lên được nữa. Bây giờ, cho dù hiền nhân kia có quay về thì nó cũng không thể nào ngẩng đầu lên được. Nhưng rặng Himalaya thì vẫng còn đang dâng lên, lớn lên hàng ngày. Khó mà nói được nó sẽ lớn đến đâu.

Cũng thú vị là Rigveda không nhắc tới Himalayas. Không thể nào có chuyện một cái gì đó như Himalayas lại bị bỏ sót trong nó. Không thể nào một rặng núi như Himalayas, với những đỉnh Everest và Mount Kailash chói sáng trên bầu trời, chúng có đó mà hiền nhân này lại không ca lên bài ca về niềm vinh quang của chúng - điều đó là không thể được. Trong thực tế khi hiền nhân này ca bài ca của mình thì Himalayas còn chưa được sinh ra. Dường như không có lí do logic nào khác, bởi vì hiền nhân này đã không bỏ sót ngay cả những điều nhỏ nhặt nhất, cho nên làm sao ông ấy lại có thể bỏ sót Himalayas được? Chỉ có thể có một lí do, đó là khi hiền nhân này soạn bài ca của mình thì Himalayas còn chưa đi vào sự tồn tại, hay cho dù chúng đã có, thì chúng phải là những ngọn đồi nhỏ tí hin đến mức người ta có thể bỏ qua chúng được.

Rigveda nhắc tới những cuộc hành trình và nơi chốn không có trong Ấn Độ, những nơi ở Trung Á. Nó nói về những đêm xuất hiện chỉ ở Cực Bắc và chưa bao giờ trong vùng này. Rigveda nhắc tới một nơi có ngày dài sáu tháng và đêm dài sáu tháng. Nhưng Himalayas đã không được nhắc tới! Dường như là Himalayas đã vắng bóng. Và dường như là hoặc hiền nhân này ở Cực Bắc, hoặc đã có một đường đi trực tiếp giữa Cực Bắc và Ấn Độ mà không có Himalayas ở giữa, không có cản trở nào.

Các học giả, những người tin rằng người Aryans, đã di cư tới Ấn Độ, gặp khó khăn bởi vì họ không thể nào tìm ra bất kì việc nhắc tới những vất vả khi vượt qua Himalayas. Nếu như họ đã di cư vào Ấn Độ, thì không thể nào họ lại không nói nhắc tới những khó khăn khủng khiếp khi vượt qua Himalayas bởi vì biết bao nhiêu điều khác đã được nhắc tới. Đấy đáng phải là kí ức sâu sắc nhất của giống nòi này - biết bao nhiêu người đã chết, biết bao nhiêu người đã mất tích, có thể chỉ mười trong một nghìn người mới đạt tới - nhưng chẳng có nhắc nhở gì về điều đó cả. Himalayas đã không tồn tại. Nó không phải là rặng núi rất già.

Khi tôi nói về hòn đá tôi không ngụ ý tới núi, ngay cả núi cũng có một thể sống. Bất kì chỗ nào có sự trưởng thành thì đều có một thể sống. Mọi sự trưởng thành xảy ra trong prana, trong năng lượng sống, không trong vật chất. Trưởng thành bao giờ cũng xảy ra trong prana, không trong vật chất. Cho nên đôi khi việc xảy ra là người cao lớn dường như hoàn toàn không sinh khí, người đó có thân thể nặng nề nhưng không năng lượng sống. Và đôi khi một thân thể gầy gò, mảnh khảnh lại biểu lộ một năng lượng sống đại dương.

Thể năng lượng này được tạo ra từ prana còn thể vật lí được tạo ra bởi vật chất, được tạo ra bởi thức ăn. Năng lượng này được nhận từ mặt trời, không khí và từ những rung động tinh tế vô hạn.

Cho nên đôi khi cũng có thể xảy ra là một người có thể học nghệ thuật được nuôi dưỡng trực tiếp từ prana này, năng lượng này. Thế thì người đó có thể trở nên tự do với việc ăn thức ăn, hay giảm lượng thức ăn mình cần. Người này có thể dùng năng lượng sống này một cách trực tiếp và có thể hấp thu nó. Nghệ thuật đó tồn tại. Đôi khi điều đó ngẫu nhiên xảy ra....

Vẫn có vài người sống trên trái đất ngày nay mà không ăn thức ăn hàng năm trời. Họ chẳng mất cân nặng nào - và họ đáng phải mất. Dường như là bằng cách nào đó cơ thể của họ hiểu phương pháp thay đổi năng lượng trực tiếp thành vật chất. Và bây giờ, sau Einstein, rõ ràng rằng vật chất và năng lượng không phải là hai thứ; vật chất chỉ là năng lượng, năng lượng là vật chất - hai trạng thái của một thứ.

Công thức vĩ đại nhất của Einstein chỉ nói lên mỗi điều này, rằng năng lượng và vật chất không phải là hai thứ, chúng là một; chúng là hai trạng thái của một và cùng một thứ. Cho nên vật chất có thể trở thành năng lượng và năng lượng có thể trở thành vật chất. Bom nguyên tử đã được phát triển theo công thức này. Việc nổ bom nguyên tử là lời tuyên bố rằng vật chất chuyển thành năng lượng; một nguyên tử bị phân chia và nó trở thành năng lượng. Điều đối lập lại cũng là có thể. Quá trình này được đảo ngược lại khi một người sống mà không có thức ăn và thân thể không cần thức ăn: năng lượng từ thể năng lượng đổi thành vật chất.

Năng lượng này là tầng bên trong hơn; chúng ta không nhận biết về nó. Đôi khi, trong những khoảnh khắc nào đó người ta cảm thấy nó - một cách ngẫu nhiên. Một hôm bạn đang đứng trên bãi biển và bỗng nhiên bạn thấy một làn sóng năng lượng chạy bên trong mình. Làn sóng đó không xảy ra trong thể vật lí, nó không thể xảy ra được; làn sóng đó là hiện tượng năng lượng. Sóng năng lượng không ảnh hưởng tới vật chất, chúng không thể ảnh hưởng tới đá: chúng là năng lượng. Khi bạn rơi vào tình yêu thì bỗng nhiên rung động, sóng năng lượng phát sinh trong bạn. Những sóng đó không nảy sinh trong thể vật lí của bạn, mặc dầu thân thể cảm thấy cảm giác này, xúc động này, kích động này....

Housman, một nhà tư tưởng phương Tây vĩ đại đã viết: “Tôi có thể gọi cái đó là chất thơ, chất thơ làm cho tóc bạn dựng đứng lên.” Ảnh hưởng của chất thơ không phải lên thể vật lí, mà là lên thể năng lượng. Một bài thơ thực là bài thơ đi vào trong thể năng lượng của bạn cho nên bạn có thể cảm thấy những làn sóng bên trong.

Một bài ca không làm cho bạn nhảy múa thì không thực là bài ca - tai bạn có thể đã nghe nó nhưng thể năng lượng của bạn lại không nghe. Nhưng khi bài ca đạt tới thể năng lượng thì nó trở thành điệu vũ. Thỉnh thoảng khi nghe thấy một bài ca, khi nghe thấy điệu đàn veena, hay ở cùng với sóng đại dương, trong những khoảnh khắc của tình yêu, nhìn lên mặt trăng trên bầu trời, quan sát mặt trời lên, cảm thấy luồng gió, nhìn hoa nở, bạn rung động một cách phúc lạc. Đó không phải là thể vật lí của bạn, đó là là thể năng lượng của bạn.

Các nhà khoa học bây giờ thừa nhận năng lượng sống bên trong; họ gọi nó là năng lượng sinh học. Họ gọi nó là điện thân thể. Một số người có điện thân thể nhiều hơn và một số người có ít hơn. Đây là lí do tại sao một số người có tác dụng thôi miên lên bạn. Bạn tới một người và chẳng có lí do gì bạn bỗng nhiên cảm thấy ảnh hưởng của người đó - đấy là vì thể năng lượng. Người này đã phát triển thể năng lượng, và điều đó là có thể chỉ khi thể thứ nhất là trong suốt, bằng không thì không thể được.

Nếu người đó đã phát triển thể năng lượng, bạn ngay lập tức có thể cảm thấy sóng bên trong thể năng lượng của mình, năng lượng này chạm vào năng lượng kia. Nó có thể bị chạm tới từ khoảng cách xa, khoảng cách không thành vấn đề. Với thể vật lí thì khoảng cách là vấn đề: với thể năng lượng khoảng cách không thành vấn đề. Thế thì cái gì đó bên trong bạn bị chuyển động, cái gì đó rung động, thể năng lượng của bạn gióng hàng với nó, thể năng lượng của bạn trở nên được phát triển bởi nó.

Phần có ý nghĩa nhất của thể năng lượng, thấy được trong thể vật lí là đôi mắt. Đó là lí do tại sao chẳng cái gì dường như sống động trong thân thể hơn đôi mắt; phần còn lại của thân thể dường như là chết. Trong thực tế đôi mắt vận hành theo hai cách. Mắt là chỗ trong thể vật lí của bạn mà từ đó thể năng lượng của bạn ló ra, do đó mắt cũng sống động và rung động thế. Đó là lí do tại sao sóng năng lượng lập tức xô vào mắt. Phải mất thời gian để cơn giận đi tới tay bạn: bạn sẽ siết chặt nắm đấm, máu bạn sẽ dồn lên và rồi bạn sẽ lao vào tấn công; nhưng mắt biểu lộ giận dữ trong khoảnh khắc. Tình yêu sẽ cần thời gian để đạt tới thân thể, bạn sẽ phải đợi; nhưng mắt rơi vào tình yêu ngay lập tức.

Mắt bạn là ngôn ngữ của thể năng lượng của bạn. Mọi thứ về thể năng lượng của bạn có thể được thấy trong mắt bạn nếu chúng được kiểm tra kĩ lưỡng. Mắt bạn liên tục phát ra điều đang diễn ra bên trong bạn. Mắt là rất diễn tả, rung động.

Thể năng lượng này cũng cần làm thuần khiết. Thể năng lượng này cần sự trong suốt. Tất cả các bài tập về pranayama, bài tập thở, đều để làm cho thể sống thành trong suốt. Nhiều oxy hơn đi vào thể vật lí, thể sống càng trở nên sạch và thuần khiết hơn; càng nhiều các bô nic đi vào nó, thể sống càng trở nên không thuần khiết hơn, ô nhiễm hơn và thô hơn.

Đó là lí do tại sao khó ngủ trong ngày và dễ ngủ trong đêm, bởi vì trong đêm trên trái đất mức độ oxy bị giảm đi và mức độ các bô níc tăng lên. Trong ngày có nhiều oxy hơn và ít các bô níc hơn. Do đó những người dậy trong brahmamuhurt, lúc bình minh, đều tin rằng dậy sớm là tự nhiên, bởi vì nếu thể năng lượng của bạn không bị ảnh hưởng bởi việc mặt trời mọc, bạn đã làm cho nó rất không nhạy cảm, chết. Khi mặt trời lên, ngay cả thực vật cũng cảm thấy ảnh hưởng, ngay cả chim chóc cũng bắt đầu hót, nhưng thể năng lượng của bạn lại không chuyển động. Bạn chỉ quay sang phía bên kia trên giường! Bạn đã trở thành hòn đá.

Thể năng lượng này, vì nó là năng lượng, nên bị ảnh hưởng bởi khí mang năng lượng. Cho nên việc thở của bạn càng sâu, nó sẽ càng mạnh khoẻ. Việc thở của bạn nên tự nhiên. Đừng thở nông. Việc thở của bạn càng sâu, năng lượng của bạn sẽ càng mạnh; việc thở của bạn càng sâu, thông minh của bạn sẽ càng sắc bén.

Nếu đàn bà bị tụt lại sau đàn ông về thông minh, một trong các lí do là ở chỗ nhiều người có thói quen xấu về thở nông. Trong các con vật người ta thường không thấy có nhiều khác biệt giữa thông minh giống đực và cái - dường như không có khác biệt gì. Nhưng có khác biệt bao la thấy được trong con người. Có hàng nghìn lí do cho điều đó, nhưng một lí do là việc thở nông. Lí do tại sao đàn bà thở nông là ở chỗ họ thường xuyên có ý thức tới vú mình. Nếu bạn muốn có cặp vú to, cách thở nông là có ích. Nếu có việc thở sâu, vú sẽ vẫn còn nhỏ. Trong mọi trường hợp, vú to là không cần thiết.

Điều thú vị là, ngoại trừ trong phụ nữ con người, mọi con vật cái có vú lớn chỉ khi vú được cần tới, khi con con cần sữa; sau đó chúng trở thành nhỏ. Chỉ phụ nữ mới phát triển đôi vú vẫn còn to ngay cả khi không cần tới sữa. Điều này là do việc thở nông. Nếu việc thở đi sâu vào bụng thì vú sẽ vẫn còn như khi thân thể đòi hỏi chúng như thế. Nếu chúng được giữ cho to, bụng phải bị co lại và hơi thở không được phép đi xuống vào bụng.

Lực sĩ không thở xuống bụng chỉ để cho ngực anh ta nở rộng. Đó là lí do tại sao phần lớn các lực sĩ đều không thông minh - họ không thể thông minh được. Họ không thể thông minh được! Tôi chưa nghe nói tới một lực sĩ nào thông minh cả, bởi vì thông minh không thể phát triển nếu thể năng lượng cô đặc. Lực sĩ cũng giữ cho bụng co lại và hơi thở chỉ tới ngực.

Bạn đã thấy đứa trẻ mới đẻ thở chưa? Cách đứa trẻ thở là cách thở đúng. Bụng đứa bé phồng lên xẹp xuống, không phải ngực, bởi vì đứa bé còn chưa bị làm hỏng. Đứa bé không cần trở thành lực sĩ mà cũng chẳng cần có vú to; nó chưa có các vấn đề như vậy. Đứa bé thở như tự nhiên đòi hỏi nó thở. Bụng nó phồng lên xẹp xuống.

Bạn phải ngạc nhiên khi thấy tượng Phật: các tượng Ấn Độ đều có ngực lớn và bụng nhỏ, nhưng tượng Nhật Bản và Trung Quốc lại có ngực nhỏ và bụng lớn. Điều này trông có chút ít xấu nhưng có lí do cho điều đó. Cho dù điều này không phải là thực sự - không đúng là Phật có bụng lớn đâu - nhưng ở Trung Quốc và Nhật Bản họ đã làm những tượng như vậy một cách có chủ ý bởi vì họ nói rằng chú ý nên được dồn vào bụng chứ không phải ngực. Nếu chú ý vẫn dồn vào ngực, thì việc thở là ở bên trong ngực. Cho nên một trong các lí do tại sao nhiều đàn bà kém thông minh là ở chỗ họ thở nông, cho nên thể năng lượng vẫn còn bị co lại, không được tiếp sức sống.

Càng có sẵn không khí sống cho thể năng lượng thì thể này càng trở nên thuần khiết hơn. Thể năng lượng này cũng dùng những thức ăn khác tinh tế hơn. Những rung động đặc biệt hay sóng là có sẵn tại những chỗ đặc biệt: có nhiều loại rung động - rung động thuần khiết và rung động không thuần khiết.

Satsang, trung tâm của giao cảm trung tâm với thầy, là có ích: bạn tới một hiền nhân và chỉ ngồi gần ông ấy mà không nói gì... chỉ ngồi đó - để làm gì? Bởi vì trong im lặng này rung động của ông ấy trở thành sẵn có cho thể năng lượng của bạn.

Một điều duy nhất đã đi vào sự tồn tại ở Ấn Độ là darshan, ‘kiến’. Tại phương Tây không ai hiểu darshan có thể mang nghĩa gì - “Đi làm darshan, để gặp ai đó sao?” Có thể quan niệm được rằng bạn có thể tới gặp ai đó, nói với người đó, thảo luận với người đó, hiểu điều gì đó...nhưng chỉ tới để gặp người đó sao? Điên làm sao! Darshan này là gì vậy? Darshan đó sẽ làm gì? Darshan làm điều gì đó...làm nhiều lắm. Thường điều gì đó mà không thể xảy ra được trong đối thoại thì lại xảy ra.

Darshan chỉ nghĩa là bạn tới một chỗ nơi có một thể năng lượng, sống động rất nhiều, với bầu không khí bao quanh nó đầy năng lượng, và bởi việc ngồi đó dù chỉ vài khoảnh khắc, thể năng lượng của bạn cũng được chuyển biến, thể sống của bạn được rung động.

Người tìm kiếm hay đi tới núi nom xa xăm, xa khỏi nền văn minh con người, để trốn thoát khỏi những rung động phát ra từ số đông người. Những rung động năng lượng có thể hoặc thuần khiết hoặc ô nhiễm. Đám đông rất mệt mỏi. Bạn đã bao giờ để ý rằng khi bạn ra khỏi một đám đông, năng lượng của bạn có bị giảm đi chút ít không, năng lượng của bạn đã xuống chút ít không? Bạn đã bao giờ để ý rằng đám đông làm giảm thông minh của bạn không? Trong thực tế, nếu bạn muốn cái gì đó được làm ra, rất ngu ngốc và bạn không thể nào có nó do một người làm, thì bạn có thể có nó do đám đông làm. Nếu một nhà thờ Mô ha mét giáo cần phải bị đốt đi hay một ngôi đền cần bị phá huỷ, thì chỉ đám đông mới có thể làm cho điều đó được thực hiện, không phải là các cá nhân.

Điều đáng ngạc nhiên là nếu bạn yêu cầu một cá nhân trong đám đông đó làm một điều ngu xuẩn như vậy thì người đó sẽ không đồng ý. Phỏng có ích gì mà đốt nhà thờ Mô ha mét giáo? Nhưng khi người đó trong đám đông thì thông minh của người đó giảm xuống và người đó nghĩ “Mình không chịu trách nhiệm cho điều đó,” bởi vì trong đám đông thông minh và trách nhiệm đều bị mất. Người đó nghĩ, “Mình sẽ không chịu trách nhiệm về điều này. Có biết bao nhiêu người làm điều đó, và mình chỉ đi với họ.” Mọi người đều nghĩ theo cách đó. Đó là lí do tại sao đám đông lại phạm những tội còn lớn hơn cá nhân. Cá nhân chỉ phạm tội nhỏ.

Khi người tìm kiếm hay đi xa khỏi đám đông đấy chỉ là để thu lấy năng lượng sống thuần khiết, không phải năng lượng do đám đông trao cho.

Moses lên núi Sinai, Mohammed trèo lên núi, Phật và Mahavira lang thang trong rừng, Christ không được biết tới trong ba mươi năm.

Người Ki tô giáo không có ghi chép nào về lịch sử ba mươi năm đầu tiên của ông ấy. Toàn bộ câu chuyện về Jesus chỉ bao quanh ba năm, và điều đó nữa cũng là ba năm trước cái chết của ông ấy. Ông ấy đã ở đâu trong thời gian còn lại? Chỉ có một lời nhắc tới năm thứ bẩy của ông ấy, khi ông ấy mới bẩy tuổi, và thế rồi lại nói tới ông ấy khi ông ấy ba mươi. Chẳng ai biết về hai mươi ba năm khi ông ấy xa khỏi đám đông. Hai mươi ba năm này là dành cho sự trưởng thành của thể năng lượng của ông ấy, của năng lượng sống của ông ấy.

Chúng ta sẽ nói tới thể thứ ba trong phiên ban đêm.

Bây giờ chúng ta làm vài việc.

Khi tôi bảo các bạn thở sâu và nhanh, thì thở sâu và nhanh, tôi đang cố gắng kích hoạt thể năng lượng của các bạn. Đừng là kẻ keo kiệt, đặt toàn bộ năng lượng của bạn vào nó. Khi tôi bảo bạn phát điên và ném mọi thứ ra ngoài, những thứ đang bị kìm nén bên trong, đấy là để làm thuần khiết cho các bạn - ném nó ra! Khi tôi bảo bạn làm “Hu, Hu,” đấy là để đánh vào thể năng lượng của bạn.

Chúng ta đi vào trong thực nghiệm này. Dãn ra và đứng xa nhau ra. Chẳng cái gì kém hơn sự điên khùng mà có tác dụng. Gạt trí tuệ của bạn sang bên. Dẫu sao đi chăng nữa bạn không có nhiều trí tuệ đâu, cho nên nó không phải là vấn đề! Chẳng cái gì kém hơn sự điên khùng mà có tác dụng.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đứa trẻ nổi loạn - Osho

Tự truyện - Cuộc đời luận sư Osho