Thuyền rỗng - Thơ Trang Tử
Thuyền rỗng - Thơ Trang Tử
Người ấy, người cai trị mọi người, sống trong lẫn lộn.
Người ấy, người bị người khác cai trị, sống trong buồn bã.
Đạo, do đó, không ham muốn ảnh hưởng đến người khác
Mà cũng chẳng bị ảnh hưởng bởi họ.
Con đường để có sự rõ ràng trong cái lẫn lộn
Và thoát khỏi buồn bã,
Là sống với Đạo
Trên mảnh đất của hư không.
Nếu một người đi thuyền qua sông
Và chiếc đò trống không vô tình đụng phải,
Và người có hẹp lòng đến đâu
Cũng không giận dữ bao giờ.
Nhưng nếu thấy người trên thuyền đó,
Thì đã thấy chủ đò giận dữ,
La lối một lần mà bên thuyền chẳng ai nghe
Tất la lối đến hai lần,
Hai lần mà cũng chẳng ai nghe,
Tất la lối đến ba lần rồi buông lời chửi mắng.
Trước không giận mà nay giận là vì sao?
Vì trước không có người mà nay lại có người.
Nếu như thuyền trống rỗng,
Người ấy chẳng la lối, cũng chẳng giận dữ.
Nếu biết làm trống rỗng con thuyền của mình
Đi qua dòng sông thế giới này,
Thì chẳng ai đối lập lại mình,
Chẳng ai tìm cách hại mình.
Cây mọc thẳng là cây đầu tiên bị chặt xuống.
Dòng nước trong là dòng nước đầu tiên bị tát cạn khô.
Nếu muốn làm tăng cái khôn ngoan của mình
Và làm xấu hổ người dốt nát
Để đạt được cá tính mình và chiếu sáng người khác
Bằng ánh sáng chiếu quanh mình
Như mình nuốt được cả mặt trời mặt trăng
Thì sẽ không tránh khỏi tai ương.
Người minh triết đã nói:
“Người mà tự bằng lòng với mình
Thì đã làm được việc vô giá trị.
Thành đạt là bắt đầu của thất bại,
Nổi tiếng là bắt đầu của ghét bỏ.
Người có thể giải phóng mình khỏi thành đạt và danh vọng
Thì hạ mình xuống và mất đi trong số đông mọi người.
Người ấy sẽ tuôn chảy như Đạo, vô hình.
Người ấy sẽ đi giống như bản thân cuộc sống,
Không tên tuổi và không nhà cửa.
Người ấy đơn giản không phân biệt.
Với mọi dáng vẻ người ấy đều ngây ngô.
Người ấy bước đi không để lại dấu vết gì.
Người ấy không có quyền năng.
Người ấy chẳng đạt được cái gì.
Người ấy không có danh tiếng.
Và người ấy không phán xét ai .
Không ai phán xét người ấy.
Người hoàn hảo như vậy-
Nhận xét
Đăng nhận xét