Tuần 51. Ngôn từ là bức tường chắn
Tuần 51. Ngôn từ là bức tường chắn
Ngày 17 Tháng Mười Hai
Sự tự do và tình yêu
Khi hai người yêu nhau, họ được tự do. Họ có sự tự do. Tình yêu không phải là trách nhiệm hay nhiệm vụ. Từ sự tự do đó mà họ trao tặng lẫn nhau; họ có tự do nói lời từ chối.
Nếu hai người yêu nhau chấp nhận nhau thì đó là quyết định của họ - đó không phải là nghĩa vụ, đó không phải là sự thỏa mãn một mong đợi. Vì bạn thích cho tặng trong tình yêu nên bạn cho tặng. Bạn có thể đổi ý bất kỳ lúc nào vì bạn chẳng hề hứa hẹn gì cả, bạn chẳng hề cam kết gì cả. Các bạn vẫn là những cá nhân độc lập - các bạn gặp gỡ nhau trong sự tự do, các bạn yêu thương nhau trong sự tự do, sự riêng tư và sự tự do của các bạn không hề bị tổn hại nên đó là một tình yêu tươi đẹp!
Vẻ đẹp không chỉ xuất hiện trong tình yêu; vẻ đẹp của sự tự do còn mạnh mẽ hơn. Chất liệu cơ bản của vẻ đẹp chính là sự tự do; tình yêu là chất liệu thứ hai. Tình yêu chỉ đẹp khi có sự tự do. Khi sự tự do không còn thì tình yêu trở nên xấu xí. Khi đó bạn sẽ ngạc nhiên vì những gì đã xảy ra. Mọi vẻ đẹp biến đi đâu mất rồi?
Ngày 18 Tháng Mười Hai
Vô danh
'Đạo' là tên của những gì không thể gọi tên, một cái tên vô danh - cũng giống như Thượng Đế, Chúa Trời, Phật Pháp, chân lí...
'Đạo' là một trong số những tên gọi đẹp nhất về những điều chưa biết vì nó hoàn toàn vô nghĩa. Từ Thượng đế có nhiều ý nghĩa; vì nó có nhiều ý nghĩa nên nó trở thành vô nghĩa. Bạn có thể thờ phụng Thượng đế nhưng bạn không thể thờ phụng 'Đạo' vì không có hình tượng về 'Đạo'. Bạn có thể thờ phụng một bức tượng đá, nhưng ngay khi bạn nói đến 'Thượng đế' thì lập tức một hình ảnh mơ hồ nào đó xuất hiện trong bạn: một người nào đó ngồi trên ngai vàng và kiểm soát thế giới này, một người sáng suốt có bộ râu trắng phất phơ, hình ảnh về một người cha già. Nhưng với 'Đạo' thì không một hình ảnh nào xuất hiện cả. Đó là vẻ đẹp của tên gọi này, nó chẳng cho bạn biết bất kỳ một manh mối nào cả.
“Đạo” là tên gọi đẹp nhất về những điều chưa biết. Nó có ý nghĩa to lớn vì nó vô nghĩa; nó có nghĩa là “không gì cả”.
Ngày 19 Tháng Mười Hai
Đừng mổ xẻ bông hoa
Khi một cái gì đó xuất hiện trong lòng bạn, đừng vận dụng lí trí để mổ xẻ. Nếu không, bạn sẽ giết chết vẻ đẹp của nó. Bạn sẽ phải tách từng cánh hoa ra để quan sát bên trong nhưng chính sự mổ xẻ sẽ giết chết bông hoa.
Điều trớ trêu là nếu bạn muốn tìm hiểu xem bông hoa là gì thì bạn phải tách từng cánh hoa của nó ra và bạn sẽ chẳng biết gì về bông hoa đó cả. Vẻ đẹp của bông hoa lập tức biến mất ngay khi bạn tách rời từng cánh hoa của nó. Ngay khi bạn mổ xẻ nó thì đồng thời bạn cũng hủy diệt nó.
Lúc này những gì bạn có được chỉ là ký ức về bông hoa chứ không phải là một bông hoa thực sự. Nếu bạn có biết điều gì về nó thì đó cũng chỉ là một bông hoa đã chết, chứ không phải là một bông hoa sống động.
Sự chiêm nghiệm thiền định mở ra cho bạn nhiều không gian mới. Nhưng nếu bạn suy nghĩ về nó - nó là gì, tại sao nó xuất hiện, nó có nghĩa là gì - thì khi đó thay vì tưới nước cho bông hoa, bạn lại tưới thuốc độc cho nó. Sự chiêm nghiệm thiền định luôn đi ngược lại với lý trí nên bạn đừng đưa lý trí vào. Bạn hãy vui cùng nó! Nó là những trải nghiệm tuyệt vời.
Ngày 20 Tháng Mười Hai
Tự mình thực hiện
Bản thân cuộc sống là đối tượng vô tính. Chúng ta làm cho nó đẹp đẽ; chúng ta làm cho nó xấu xí. Cuộc sống chính là sinh lực mà chúng ta tạo ra.
Nếu bạn rót vẻ đẹp vào cuộc sống, nó sẽ trở nên xinh đẹp. Nếu bạn chỉ ngồi đó và muốn nó trở nên xinh đẹp thì nó sẽ chẳng bao giờ xinh đẹp - bạn phải tạo ra vẻ đẹp cho nó. Vẻ đẹp không xuất hiện như một tảng đá, như một gốc cây. Bạn phải tạo ra nó. Bạn phải nhìn nhận và tô màu cho thực tại, bạn phải viết ra những bài thơ đẹp cho thực tại - rồi thì nó sẽ trở nên đẹp đẽ.
Khi nào bạn còn tham gia việc tạo ra nó thì nó còn xuất hiện; khi bạn ngưng tạo ra nó thì nó biến mất. Vẻ đẹp là một tác phẩm, sự xấu xí cũng vậy. Niềm hạnh phúc là một tác phẩm, sự đau khổ cũng thế. Bạn chỉ nhận được những gì bạn tạo ra, bạn không bao giờ nhận được bất kỳ thứ gì khác. Đó là toàn bộ triết lý về luật Nhân-Quả. Bạn chỉ nhận được những gì bạn tạo ra. Cuộc sống giống như một tờ giấy trắng - bạn có thể vẽ nên những hình ảnh đẹp hoặc những hình ảnh xấu xí, những con người xấu xí. Điều này tùy thuộc vào quyết định của bạn. Bạn có thể tạo ra một giấc mơ tuyệt vời hoặc một cơn ác mộng.
Khi bạn đã hiểu được điều này, mọi việc trở nên vô cùng đơn giản. Bạn là người quản lý, bạn là người chịu trách nhiệm. Thường thì chúng ta hay nghĩ rằng cuộc sống luôn có cái đẹp, cái xấu xuất hiện một cách ngẫu nhiên. Không! Cuộc sống chỉ là một trang giấy trắng. Nó cho bạn tất cả những gì cần thiết: Bạn hãy tự mình thực hiện!
Ngày 21 Tháng Mười Hai
Sự xa hoa cuối cùng
Khi bạn không còn cần gì nữa, hãy yêu lấy những bông hoa.
Bạn chỉ có thể yêu lấy những bông hoa khi bạn không còn cần bất kỳ thứ gì khác. Tình yêu chỉ có thể xuất hiện giữa vua và hoàng hậu - cả hai bọn họ đều không còn cần bất kỳ thứ gì khác.
Tình yêu là thứ xa hoa nhất trên thế gian này. Nó không phải là một nhu cầu - nó là sự xa hoa, sự xa hoa tột bậc. Nếu bạn cần tình yêu, khi đó tình yêu của bạn chỉ là một nhu cầu; mọi người đều cần thức ăn, nơi ở, trang phục, mọi người cần thứ này hoặc thứ nọ. Chỉ khi bạn không còn cần bất kỳ thứ gì cả thì mọi sinh lực của bạn đều được tập trung vào tình yêu, chỉ khi đó tình yêu mới có thể xuất hiện.
Tình yêu quả thực là sự xa xỉ vì nó không nhằm mục đích nào cả. Nó không phải là phương tiện để bạn đạt được thứ gì khác. Nó mang theo vẻ đẹp tuyệt trần.
Ngày 22 Tháng Mười Hai
Ngôn từ là bức tường chắn
Chín mươi phần trăm ngôn từ đều đóng vai trò là sự né tránh mối quan hệ. Chúng ta tạo ra một bức tường thành để che giấu sự thật là chúng ta không muốn quan hệ.
Nếu bạn cảm thấy buồn, tại sao bạn lại phải nói về nó? Bạn hãy cứ buồn! Mọi người có thể hiểu bạn ngay cả khi bạn chẳng nói lời nào. Nếu bạn vui, tại sao bạn lại phải nói về niềm vui đó? Bạn hãy cứ vui! Bạn không cần nói gì thì mọi người vẫn biết được rằng bạn đang vui. Bạn có thể nhảy nhót khi bạn vui, và mọi người sẽ hiểu. Khi bạn tức giận một ai đó, bạn có thể đơn giản là đánh họ cho hả giận, tại sao bạn lại phải nói về nó? Bạn không cần nói gì thì mọi người vẫn biết được rằng bạn đang tức giận.
Ngôn từ là một phương cách để nói lên rằng chúng ta thực sự không muốn nói về nó. Ví dụ, tôi tức giận với bạn và tôi không muốn tức giận thế nên tôi nói 'Tôi tức giận.' Tôi yêu bạn và tôi thực sự không muốn nói về điều đó, thế nên tôi nói rằng 'Tôi yêu bạn.' Chỉ là ngôn từ! Nếu tôi thực sự yêu bạn thì tôi sẽ nói theo một cách khác, không phải bằng ngôn từ - tại sao lại phải vận dụng ngôn từ?
Bạn hãy cố gắng thể hiện tình cảm của mình qua cử chỉ, điệu bộ, nét mặt, hành động, chứ đừng qua ngôn từ.
Ngày 23 Tháng Mười Hai
Âm nhạc
Cuộc sống là một bản nhạc; chúng ta phải hòa điệu cùng nó. Đó là lí do tại sao âm nhạc luôn hấp dẫn tâm hồn và con tim nhân loại. Khi bạn lắng nghe một bản nhạc nào đó, bạn có được sự hòa mình cùng vũ trụ này.
Bạn hãy nghe nhạc của Beethoven hoặc Mozart hoặc nhạc cổ điển châu Âu, bạn sẽ đến được với một thế giới khác: một thế giới hoàn toàn mới mẻ. Ban không còn chìm đắm trong suy nghĩ nữa - bước sóng của bạn đã thay đổi. Thứ âm nhạc tuyệt vời đó sẽ vây quanh lấy bạn, tái tạo nhịp điệu mà bạn đã bỏ nhỡ.
Đây là định nghĩa về loại âm nhạc tuyệt vời: nó tạo ra trong bạn ý niệm về sự hài hòa, sự cân đối, sự trọn vẹn - dù chỉ trong vài khoảnh khắc nào đó.
Bạn có thể ngồi bên dòng suối và lắng nghe tiếng róc rách của nó. Bạn hãy nhắm mắt lại và cảm nhận rằng mình đang hòa mình cùng dòng suối đó - bạn bắt đầu trôi đi cùng nó, thật sâu xa. Bạn sẽ nhận thấy rằng mình đang hòa điệu cùng nó. Một khoảnh khắc tuyệt vời. Một niềm vui sướng bất tận xuất hiện trong khoảnh khắc đó. Bạn hãy lắng nghe chim chóc theo cùng một cách như thế.
Nhận xét
Đăng nhận xét