Tuần 42. Điều không thể biết


Luận về cuộc đời
365 ngày khai sáng tâm hồn
Osho

 
Tuần 42. Điều không thể biết


Ngày 15 Tháng Mười

Từ bỏ

Khi người ta biết cách từ bỏ; khi đó lần đầu tiên cuộc sống bắt đầu xuất hiện với họ. Chúng ta cố gắng nhằm đạt được một thứ gì đó một cách không cần thiết. Thực ra, chính sự cố gắng này tạo ra trở lực cho chính nó.

Cuộc sống không phải là một cái gì đó bạn có thể đạt được. Bạn càng nỗ lực để có nó thì nó càng rời xa tầm tay của bạn. Bạn không cần phải theo đuổi nó; nó sẽ tự đến với bạn. Tất cả những gì bạn cần thực hiện là bạn hãy mở rộng lòng mình, hãy chấp nhận mọi thứ. Mỗi người đều phải mở cửa để chào đón nó, rồi nó sẽ tự xuất hiện. Đừng bao giờ theo đuổi nó. Sự theo đuổi sẽ tạo ra đau khổ; bạn càng theo đuổi nó, nó càng rời xa bạn.

Cuộc sống chứa đựng tất cả. Nó chứa đựng Thượng đế, chứa đựng niềm vui sướng mê ly, nó có vẻ đẹp, nó có sự tốt lành, nó có điều xấu xa, nó có tất cả những gì bạn có thể gọi tên được - chứa đựng tất cả. Cuộc sống là tên gọi của toàn bộ sự tồn tại.

Mọi người phải học cách thư giãn trong kiên nhẫn và điều kỳ diệu của những điều kỳ diệu sẽ xảy ra: Một ngày nào đó bạn sẽ thực sự thư giãn,điều gì đó đột nhiên xảy ra. Bức màn biến mất và bạn nhận thấy được mọi thứ theo đúng sự thật về chúng. Nếu trong ánh mắt của bạn chứa quá nhiều tham vọng, ham muốn, mong đợi bạn sẽ chẳng bao giờ có thể nhận ra được sự thật. Đôi mắt của bạn luôn bị phủ bởi một lớp bụi dày, lớp bụi này được cấu thành bởi những tham vọng. Mọi cuộc săn tìm đều là phù phiếm. Sự săn tìm là phó phẩm của tâm hồn. Khi bạn sống trong trạng thái không tìm kiếm thì đó là lúc sự thay đổi lớn lao xuất hiện.

Mọi sự chiêm nghiệm thiền định đều là sự chuẩn bị cho khoảnh khắc thay đổi xảy ra, nhờ đó một ngày nào đó bạn có thể ngồi yên lặng, không làm gì cả, không ham muốn gì cả.


Ngày 16 Tháng Mười

Người dẫn đường

Mọi dòng sông đều tìm đến biển mà không cần có ai dẫn dắt, không cần có bất kì tấm bản đồ nào. Chúng ta cũng có thể tìm đến được đại dương nhưng chúng ta có thể gặp trở ngại trên đường.

Bạn không cần có người dẫn đường để đưa bạn đến nơi, bạn chỉ cần có người dẫn đường để giúp bạn được tỉnh táo nhằm vượt qua được những chướng ngại trên đường đi vì trên đường đi sẽ có hàng ngàn những cám dỗ khác nhau.

Dòng sông vẫn không ngừng chảy. Nó chảy qua một gốc cây xinh đẹp, nó vui cùng gốc cây xinh đẹp này rồi nó lại tiếp tục chảy đi; nó không lưu luyến với gốc cây xinh đẹp này, nếu không sự vận động của nó sẽ dừng lại. Nó chảy đến một chân núi đẹp, nó ôm lấy chân núi rồi nó lại tiếp tục chảy đi. Nó cảm thấy biết ơn ngọn núi kia vì đã cho nó có được niềm vui trên chặng đường vận động của nó nhưng nó không lưu luyến, hoàn toàn không lưu luyến. Nó vẫn tiếp tục chảy, nó vẫn tiếp tục vận động, sự vận động của nó không bao giờ dừng lại.

Rắc rối xảy ra với hữu thức của con người vì khi họ bắt gặp một gốc cây xinh đẹp thì họ muốn làm nhà ở đó; họ không còn muốn đi đâu nữa. Bạn tình cờ gặp một người đàn ông hoặc một người phụ nữ xinh đẹp, bạn bắt đầu lưu luyến với anh ta hoặc cô ta. Người dẫn đường phải xuất hiện để liên tục nhắc nhở bạn rằng đừng lưu luyến với bất kỳ thứ gì. Tôi không có ý nói bạn đừng vui hưởng thứ gì cả. Thực ra, nếu bạn lưu luyến bạn chẳng bao giờ có thể vui hưởng bất kỳ thứ gì; bạn chỉ có thể vui hưởng khi bạn không bao giờ lưu luyến, khi bạn tự do.


Ngày 17 Tháng Mười

Khoảnh khắc thích hợp

Khi bạn cảm thấy vui vẻ, cảm thấy yêu thương, cảm thấy bồng bềnh - bạn đang tiến rất gần đến cánh cửa để bước vào việc chiêm nghiệm thiền định. Bạn chỉ cần gõ cửa và bước vào.

Khi người ta đau khổ, bồn chồn, căng thẳng và hồi hộp người ta bắt đầu cố gắng chiêm nghiệm thiền định nhưng khi đó họ khó có thể chiêm nghiệm thiền định được. Khi bạn cảm thấy đau đớn, tức giận hoặc buồn phiền bạn nghĩ đến việc chiêm nghiệm thiền định nhưng đó là lúc bạn khó chiêm nghiệm thiền định nhất.

Khi bạn cảm thấy vui vẻ, cảm thấy yêu thương, cảm thấy bồng bềnh - bạn đang tiến rất gần đến cánh cửa để bước vào việc chiêm nghiệm thiền định. Bạn chỉ cần gõ cửa và bước vào. Đột nhiên một sáng nọ bạn cảm thấy thật tuyệt vời, không vì một lý do cụ thể nào cả. Một cái gì đó đã xảy ra trong tiềm thức của bạn, có lẽ nó đã xảy ra vào tối hôm qua, khi bạn đang ngủ say. Sáng hôm nay bạn cảm thấy tuyệt vời hơn bao giờ hết, bạn đừng hoang phí khoảnh khắc này. Chỉ một vài khoảnh khắc thiền định vào lúc này cũng sẽ đáng giá hơn cả vài ngày thiền định trong trạng thái đau khổ.

Hoặc đột nhiên vào ban đêm, khi bạn nằm xuống giường, bạn cảm thấy như thể mình đã về đến nơi... Bạn cảm thấy ấm áp vô cùng, thoải mái vô cùng. Bạn hãy ngồi dậy năm phút; đừng hoang phí khoảnh khắc đó. Một sự hài hòa cân đối đến tuyệt vời - bạn hãy tận dụng nó, hãy cười lên nó, nó sẽ đưa bạn đi thật xa, đến những nơi mà bạn chưa từng được đến. Bạn hãy học cách vận dụng những giây phút tuyệt vời này.


Ngày 18 Tháng Mười

Sự độc nhất

Sự phân chia giữa bên trong và bên ngoài là điều sai lạc. Bạn phải hiểu được rằng chỉ có một thứ duy nhất. Bạn là thứ duy nhất đó.

Sự độc nhất này là sự trọn vẹn, đó chính là bạn. Khi đó trong bạn không còn bất kỳ một sự phân chia nào.

Không có bất kỳ một sự phân chia nào - sự chết là sự sống, sự sống là sự chết. Mọi phân chia xuất hiện là do sự tưởng tượng của tâm hồn. Tâm hồn luôn vận dụng lý trí để nghĩ đến hoặc thứ này hoặc thứ nọ. Thực ra bạn, chính bạn, là sự độc nhất.


Ngày 19 Tháng Mười

Mặt nạ

Dù bạn đang làm gì thì bạn cũng cần ý thức rõ những gì mình đang thực hiện. Nếu bạn đang mang một chiếc mặt nạ, bạn hãy mang nó một cách tỉnh táo. Bạn cần luôn ý thức được rằng bạn đang mang mặt nạ.

Nếu bạn đang buồn phiền và một ai đó đến bên bạn mà bạn vẫn buồn phiền bạn sẽ làm cho anh ta buồn phiền theo. Anh ta có làm gì đâu? Anh ta không đáng bị buồn phiền, tại sao bạn lại làm cho anh ta buồn phiền một cách không cần thiết? Bạn hãy mỉm cười và trò chuyện, bạn biết rõ lúc này bạn đang mang một chiếc mặt nạ. Khi anh ta bỏ đi bạn quay trở về với sự buồn phiền của mình. Đó là nghi thức trong giao tiếp xã hội. Nếu bạn mang mặt nạ một cách chủ động thì không có vấn đề gì sai lạc ở đây cả.

Nếu bạn bị một vết thương, bạn không cần phải mang nó đi khoe với mọi người; đó không phải là vết thương của họ. Tại sao bạn lại tạo ra sự đau đớn trong tâm hồn họ qua vết thương của mình? Tại sao bạn lại phô trương như thế? Bạn hãy để nó ở đó; chăm sóc nó, cố làm lành nó. Bạn hãy đưa nó cho bác sĩ xem nhưng bạn không cần phải đưa nó cho tất cả mọi người xem. Bạn cần phải ý thức rõ điều này.

Mọi người phải sử dụng nhiều chiếc mặt nạ khác nhau; chúng đóng vai trò là chất dầu bôi trơn. Một người nào đó xuất hiện và hỏi bạn có khỏe không, ban kể cho anh ta nghe tất cả những rắc rối của mình. Anh ta đâu có ý định hỏi về điều này, anh ta chỉ muốn nói lời chào với bạn thôi. Anh ta phải bỏ ra cả giờ đồng hồ để nghe bạn nói. Thật quá hoang phí thời gian! Lần tới anh ta sẽ né tránh bạn, thậm chí không dám nói lời chào với bạn, anh ta sẽ chạy trốn khỏi bạn.

Bạn sống trong một xã hội, bạn không sống một mình nên bạn cần tuân theo nhiều nghi thức xã hội. Nếu bạn không tuân theo những nghi thức này thì bạn sẽ tự tạo ra thêm nhiều đau khổ cho chính mình, chứ không phải cho ai khác.


Ngày 20 Tháng Mười

Ngạc nhiên

Tất cả những gì đẹp đẽ và thật luôn xuất hiện dưới hình thức là một sự ngạc nhiên nên mọi người phải duy trì khả năng ngạc nhiên của mình. Đó là một trong những niềm vui lớn nhất của cuộc sống.

Khi bạn đánh mất khả năng ngạc nhiên, bạn đã chết. Nếu mọi việc vẫn còn gây ngạc nhiên cho bạn thì bạn vẫn còn đang sống. Bạn càng ngạc nhiên bạn càng sống động. Đó là sự sống động của trẻ thơ; chúng luôn ngạc nhiên với tất cả mọi việc, kể cả những việc vặt vãnh. Trẻ con tỏ ra hứng thú với cả một viên đá cuội, với chúng viên đá cuội kia chính là viên kim cương. Nếu bạn đánh mất khả năng ngạc nhiên của mình dù bạn tìm thấy một viên kim cương bạn cũng chỉ xem đó là một viên đá cuội.

Khi nào bạn còn duy trì được khả năng ngạc nhiên của mình thì khi đó cuộc sống còn ý nghĩa với bạn. Bạn hãy mở rộng lòng mình. Bạn cần liên tục tự nhắc nhở chính mình rằng cuộc sống này thật bao la, thật vô hạn. Cuộc sống là một dòng chảy không ngừng; nó không bao giờ dừng lại. Cuộc sống là một cuộc hành trình không có điểm dừng, mỗi khoảnh khắc trong đời đều mới mẻ, độc đáo. Mỗi khoảnh khắc đều đưa bạn trở về với thời ấu thơ.


Ngày 21 Tháng Mười

Điều không thể biết

Tâm hồn là tập hợp những điều đã biết. Sự chiêm nghiệm thiền định sẽ đưa bạn đến những điều chưa biết; nhưng sự thiêng liêng lại là điều không thể biết. Giống như đường chân trời kia, bạn càng tiến về phía nó thì nó càng lùi lại. Giống như chiếc cầu vồng kia, bạn không bao giớ có thể bắt được nó.

Bạn có thể cố gắng chạm tới điều không thể biết - bạn có thể thực hiện mọi nỗ lực để chạm tới nó - nhưng nó vẫn luôn là điều không thể biết.

Thượng đế là điều không thể biết và vì điều không thể biết tồn tại nên cuộc sống luôn đẹp đẽ. Vì điều không thể luôn tồn tại nên cuộc sống luôn là cuộc hành trình đầy thú vị. Khi bạn biết được một điều gì đó, nó lập tức không còn ý nghĩa hơn. Đó là lý do tại sao cuộc sống tại phương Tây lại ít ý nghĩa hơn cuộc sống tại phương Đông. Khoa học giúp các bạn có được nhiều kiếm thức nên hầu như bạn chẳng còn ngạc nhiên với bất kỳ thứ gì. Khi bạn nghĩ rằng bạn đã biết được tất cả, khi đó bạn sống trong sự chết. Bạn hãy luôn sẵn sàng để chào đón những điều chưa biết và những điều không thể biết.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đứa trẻ nổi loạn - Osho

Tự truyện - Cuộc đời luận sư Osho