Tuần 40. Vỡ mộng


Luận về cuộc đời
365 ngày khai sáng tâm hồn
Osho

 
Tuần 40. Vỡ mộng


Ngày 1 Tháng Mười

Vỡ mộng

Việc thấu hiểu được rằng những gì cho đến nay bạn vẫn gọi là tình yêu, thực chất không phải là tình yêu, là một trong những hiểu biết ý nghĩa nhất. Khi bạn thấu hiểu được điều này, nhiều điều mới mẻ khác bắt đầu xuất hiện.

Người ta vẫn nghĩ rằng họ yêu thương và suy nghĩ đó trở thành ảo tưởng to lớn nhất của nó. Tình yêu là một thứ hương thơm quý báu, nó không thể dễ dàng xuất hiện mọi nơi.

Sự thấu hiểu rằng bạn chẳng hề biết yêu thương là điều tốt nhưng nó sẽ khiến bạn u sầu. Nhưng bạn đừng lo lắng vì nhờ có đêm tối mà ánh bình minh mới có thể xuất hiện. Khi bầu trời đen tối nhất thì đó chính là lúc ánh nắng mặt trời lắp ló rạng. Bạn có thể rất rầu rĩ vì tất cả những gì trước đây bạn nghĩ rằng là tình yêu đều không phải là yêu, điều đó có nghĩa là bạn đã sống trong những giấc mơ, bạn đã bỏ nhỡ thực tại. Khi sự thấu hiểu này xuất hiện, bạn rất buồn phiền, như muốn lịm đi. Bạn đừng cố gắng trốn chạy khỏi trạng thái này. Bạn hãy thư giãn cùng nó. Bạn hãy để mình bơi lội trong nỗi buồn này, bạn sẽ thoát ra khỏi nó trong một trạng thái hoàn toàn mới mẻ.

Nhân loại thường có xu hướng trốn chạy khỏi nó - họ tìm đến nhà hàng, rạp hát, vũ trường, họ tìm đến bạn bè - bất kỳ thứ gì có thể giúp họ trốn chạy khỏi trạng thái u sầu này. Nhưng nếu bạn trốn chạy, bạn sẽ lại bỏ nhỡ những gì đang thực sự diễn ra. Thế nên bạn hãy sống cùng với nó, đừng trốn chạy.


Ngày 2 Tháng Mười

Hư và thực

Lần đầu tiên người ta tham gia việc chiêm nghiệm thiền định thì dường như tình yêu trở thành một gánh nặng trong họ. Xét từ một khía cạnh nào đó thì điều này đúng vì một tâm hồn không trầm tư mặc tưởng thì không thể sống trong tình yêu. Tình yêu đó là thứ tình yêu sai lạc, là một ảo tưởng cuồng dại.

Bạn không có gì để so sánh với thứ tình yêu sai lạc này ngoại trừ tình yêu đích thực nên khi bạn bắt đầu thiền định thì thứ tình yêu sai lạc này bắt đầu tan chảy và biến mất. Bạn đừng ngã lòng, bạn đừng thất vọng.

Nếu một người nào đó là một người sáng tạo, anh ta tham gia chiêm nghiệm thiền định thì mọi sự sáng tạo của anh ta sẽ biến mất hỏi hiện tại. Nếu bạn là một họa sĩ, bạn sẽ đột nhiên nhận thấy rằng bạn không còn tồn tại nữa. Bạn có thể tiếp tục những theo thời gian bạn sẽ không còn sinh lực hay nhiệt huyết gì nữa. nếu bạn là một thi sĩ, sự thi vị của bạn sẽ ngừng lại. Nếu bạn sống trong tình yêu, sinh lực đó sẽ biến mất. Nếu bạn cố gắng tự gượng ép mình trong mối quan hệ thì chính sự gượng ép đó là sự nguy hiểm. Khi đó bạn đang thực hiện hai việc mâu thuẫn nhau: Một mặt bạn cố gắng bước vào, một mặt bạn cố gắng thoát ra. Giống như khi bạn lái một chiếc xe hơi, bạn vừa đạp chân ga vừa đạp chân thắng. Điều đó có thể tạo ra thảm họa vì bạn đang thực hiện hai việc mâu thuẫn nhau trong cùng một lúc.

Sự chiêm nghiệm thiền định chỉ đối kháng với tình yêu sai lạc. Thứ tình yêu sai lạc sẽ biến mất, đó là điều kiện cơ bản để thứ tình yêu đích thực xuất hiện. Cái sai lạc phải biến mất, chỉ khi đó cái đích thực mới xuất hiện. Nhiều người nghĩ rằng tình yêu và sự thiền định là hai yếu tố đối nghịch nhau, rằng chúng không thể tồn tại song song - điều đó không đúng. Sự thiền định đối nghịch với tình yêu sai lạc nhưng lại hoàn toàn hòa hợp với tình yêu đích thực.


Ngày 3 Tháng Mười

Sự bơ vơ

Thế giới này bao la, nhân loại tồn tại trong sự bơ vơ. Đó là điều rất khó khăn, nhưng một khi bạn chấp nhận sự đau khổ cơ bản đó của nhân loại thì bạn sẽ trở nên hoàn toàn thanh thản.

Bạn dễ dàng chấp nhận đau khổ của mình hơn đau khổ của người khác. Thậm chí bạn dễ dàng chấp nhận đau khổ của người khác hơn đau khổ của một đứa bé - nó thơ ngây, vô tội, nó không thể tự vệ, nó không thể trả đũa - dường như sự đau khổ của một đứa bé là một điều bất công, tồi tệ, khủng khiếp, bạn khó có thể chấp nhận được.

Nhưng bạn cần ghi nhớ rằng không những đứa bé kia bơ vơ mà kể cả bạn cũng bơ vơ. Một khi bạn hiểu được sự bơ vơ của mình bạn sẽ dễ dàng chấp nhận mọi đau khổ. Bạn có thể làm gì? Bạn cũng bơ vơ. Bạn cảm nhận được nỗi đau nhưng bạn không thể làm gì cả. Thế giới này quá bao la, nhân loại sống trong sự bơ vơ. Chúng ta có thể cảm thấy thương cảm. Nhưng ngay cả khi chúng ta cố gắng làm một điều gì đó thì vẫn không có gì đảm bảo rằng chúng ta có thể cải thiện được tình hình - thậm chí còn tạo ra thêm nhiều đau khổ.

Tôi không có ý nói rằng bạn hãy vứt bỏ lòng từ bi thương cảm của mình. Tôi chỉ muốn nói rằng bạn đừng nghĩ rằng nhân loại đau khổ là một điều sai lạc. Bạn hãy vứt bỏ ý nghĩ rằng bạn có thể làm được một điều gì đó để cải thiện nó. Lòng từ bi thương cảm là tốt, sự bơ vơ cũng tốt. Bạn hãy khóc, chẳng có gì sai trái với việc khóc lóc. Bạn hãy để những giọt nước mắt tuôn rơi, đồng thời bạn hãy để mọi người biết rằng bạn cũng bơ vơ; đó là lý do tại sao bạn lại khóc. Chính ý tưởng rằng chúng ta có thể làm được một điều gì đó để cải thiện đau khổ là một ý tưởng vị kỷ; khi bản ngã xuất hiện nó sẽ xáo trộn mọi thứ. Bạn hãy quên đi bản ngã của mình và chỉ quan sát mà thôi.


Ngày 4 Tháng Mười

Không thay đổi

Bạn hãy luôn nhớ rằng bạn không phải là một cái gì đó nhất thời; ngược lại, bạn bất diệt. Bạn không phải là liên tục thay đổi; ngược lại, bạn không thay đổi.

Trong một bông hoa có hai yếu tố cấu thành: một không ngừng thay đổi (những gì có hình dạng gồm cánh hoa, nhị hoa, cuống hoa) và một không thay đổi (những gì không có hình dạng). Hoa nở rồi lại tàn nhưng vẻ đẹp của nó luôn còn mãi.

Con người cũng vậy, chim chóc cũng thế, mọi loài vật đều thế cả.


Ngày 5 Tháng Mười

Thay đổi

Chúng ta muốn thay đổi nếu không gặp một khó khăn nào; đó là điều không thể.Điều kiện đó - không gặp nguy hiểm hay rủi ro nào - làm cho chúng ta không thể thay đổi vì mọi đối tượng đều phải gặp nguy hiểm hay rủi ro. Chỉ khi đó sự thay đổi mới có thể xảy ra.

Sự thay đổi không thể xảy ra từng phần. Hoặc nó xảy ra hoặc nó không xảy ra - nó chỉ có thể xảy ra một cách trọn vẹn nên vấn đề ở đây là thay đổi hay không thay đổi. Nó là một bước nhảy vọt, chứ không phải là một tiến trình. Nếu bạn thực sự chán nản cuộc sống mà bạn đã và đang sống, nếu bạn thực sự chán nản những khuôn mẫu xưa cũ bạn sẽ không gặp khó khăn nào trong việc thay đổi. Bạn dễ dàng thay đổi nếu bạn hiểu được rằng bạn đã và đang sống một cuộc sống không xứng đáng, cuộc sống đó chẳng đem lại cho bạn thứ gì tươi đẹp, cuộc sống đó không giúp bạn thăng hoa được.

Đây không phải là vấn đề về sự nhìn nhận của người khác về bạn. Mọi người có thể nghĩ rằng bạn thành công, bạn có mọi phẩm chất mà họ muốn có nhưng vấn đề không phải là ở chỗ đó. Từ trong sâu thẳm lòng mình bạn cảm thấy tù hãm, khô héo, ảm đạm, cứ như thể là bạn đã chết rồi, cứ như thể là mọi cánh cửa đều đã đóng chặt. Hương vị của cuộc đời, sự thi vị của cuộc sống... đều đã biến mất; mọi hương thơm không còn nữa. Bạn tiếp tục sống vì bạn phải sống. Bạn có thể làm gì? Bạn dường như trở thành một con rối, bạn không biết mình đang làm gì, đang đi đâu, mình đến từ đâu, mình là ai.

Nếu bạn thực sự cảm thấy như thế, khi đó bạn dễ dàng thay đổi. Sự thay đổi sẽ diễn ra một cách thanh thoát tự nhiên, bạn chẳng cần làm gì cả; chỉ cần bạn thấu hiểu được điều này thì tự nhiên sự thay đổi sẽ đến với bạn. Sự thấu hiểu chính là một cuộc cách mạng thực sự, ngoài ra chẳng còn một cuộc cách mạng nào khác.


Ngày 6 Tháng Mười

Không lưu luyến

Tôi không ủng hộ sự từ bỏ. Bạn hãy vui hưởng tất cả những gì cuộc sống trao cho bạn nhưng bạn phải luôn giữ mình được tự do. Nếu thời gian thay đổi, nếu mọi thứ đều biến mất, điều đó chẳng tạo ra sự khác biệt nào ở bạn. Bạn có thể sống trong một tòa lâu đài, trong một túp lều... Bạn có thể sống vui tươi dưới bầu trời xanh.

Sự ý thức liên tục rằng mọi người không nên bám chặt lấy bất kỳ một thứ gì cả sẽ giúp cuộc sống này trở thành một chuỗi dài hạnh phúc. Mọi người nên vui hưởng những gì cuộc sống trao cho mình. Cuộc sống này trao cho chúng ta quá nhiều thứ nhưng tâm hồn chúng ta lại quá lưu luyến với vật chất trần gian.

Có một câu chuyện kể về một Thầy tu nọ. Một đêm có một tên trộm lẻn vào lều của ông nhưng chẳng có gì để trộm. Ông lo lắng không biết tên trộm này nghĩ gì... Hắn đã vượt chặng đường dài bốn hoặc năm dặm đường để đến đây trong đêm tối...

Vị Thầy tu này chỉ có duy nhất một chiếc mền đang dùng làm trang phục. Ông đặt chiếc mền ở góc tối nên tên trộm không thể nhìn thấy. Ông bảo hắn rằng hãy lấy chiếc mền đi, ông nài nỉ hắn hãy xem chiếc mền như là một món quà mình gửi tặng, hắn không nên quay trở về với đôi tay trống rỗng. Tên trộm tỏ ra vô cùng bối rối; hắn lúng túng biến mất trong đêm cùng với chiếc mền.

Vị Thầy tu này đã viết một bài thơ nói rằng nếu ông có thể thì ông đã hái trăng tặng cho tên trộm này. Đêm đó ông ngồi dưới ánh trăng hoàn toàn trần truồng, ông thưởng thức vẻ đẹp của ánh trăng như chưa bao giờ được thưởng thức.

Cuộc sống này quá tiện nghi. Nó cho bạn nhiều thứ hơn bạn muốn; bạn luôn có nhiều thứ hơn những gì bạn có thể cho đi.


Ngày 7 Tháng Mười

Thấp thoáng

Nó luôn xuất hiện thấp thoáng; đó là điều tốt. Nếu nó xuất hiện ồ ạt, e rằng bạn không thể chịu nổi. Bạn sẽ phát rồ nếu một sự thấu hiểu nào đó xuất hiện một cách đột ngột.

Đôi khi bạn có thể đủ ngu ngốc để có được một sự thấu hiểu nào đó một cách đột ngột, điều này có thể rất nguy hiểm vì khi đó nó đến quá đột ngột khiến bạn phải sững sờ; bạn sẽ không kịp hấp thụ được nó. Vấn đề ở đây không phải là sự thấu hiểu mà là làm thế nào để hấp thụ nó một cách chầm chậm, nhờ đó mà nó không phải là một trải nghiệm tức thì mà là một thứ hương thơm tắm gội tâm hồn bạn. Nếu nó là một trải nghiệm thì nó sẽ đến rồi lại đi. Không một trải nghiệm nào có thể trường tồn - chỉ linh hồn bạn là trường tồn.

Bạn đừng quá tham lam khi xử lý các phẩm chất của tâm hồn. Sự tham lam tiền bạc, địa vị, quyền lực không nguy hiểm bằng vì tất cả những thứ này đều phù phiếm, việc bạn có tham lam những thứ này không cũng chẳng tạo ra khác biệt gì. Nhưng nếu bạn tham lam trong khi xử lý các phẩm chất của thế giới nội tại thì điều đó rất nguy hiểm. Nhiều người đã phải loạn thần kinh vì lòng tham này. Nó có thể làm họ chói mắt và trở nên mù lòa.

Bạn hãy để mọi hiểu biết đến rồi lại đi. Bạn hãy để nó xuất hiện rồi biến mất một cách nhịp nhàng. Quá trình thấu hiểu là một quá trình diễn ra chầm chậm - giống như một bông hoa nở chầm chậm và bạn có thể nhận thấy rõ khi nào thì nó thực sự thăng hoa.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đứa trẻ nổi loạn - Osho

Tự truyện - Cuộc đời luận sư Osho