Chương XVII - 17 tháng giêng năm 1979


Zorba Buddha
Phật Zorba
Osho

 
Chương XVII - 17 tháng giêng năm 1979


Buổi tối tại thính đường Trang Tử

Anand Ali… Thượng đế phúc lạc. Thượng đế cũ rất nghiêm trọng, cho nên thế giới vẫn giữ nguyên bệnh hoạn, ốm yếu. Thượng đế cũ băng hà là điều may. Nhưng Thượng đế mới chưa xuất hiện, do vậy mà có khủng hoảng về giá trị con người, khủng hoảng về việc mất sự nhận dạng của con người. Cái cũ không còn giá trị nữa, thực tế nó đã chêt từ lâu. Đã một trăm năm kể từ khi Friedrich Nietzsche tuyên bố “Thượng đế đã băng hà”.

Các sannyasin của tôi phải tuyên bố lại rằng Thượng đế được sinh ra! Thế giới đang chờ đợi Thượng đế được sinh ra; khái niệm cũ đã biến mất và khái niệm mới phải xuất hiện. Những người tin vào khái niệm cũ sẽ tạo ra mọi dạng cản trở, họ chống lại khái niệm mới. Thượng đế của họ rất nghiêm trọng; Thượng đế mới sẽ vui chơi hoan hỉ. Thượng đế của họ là Thượng đế rất ghen tị.

Trong tuyên bố cũ, Thượng đế tuyên bố “Ta là Thượng đế sẽ ghen tị”. Thượng đế mới không thể là ghen tị. Sẽ là từ bi, sẽ là tình yêu thuần khiết. Và tình yêu của ngài sẽ là mọi kiểu tình yêu, từ tình dục tới cầu nguyện, mọi dạng tình yêu. Thượng đế cũ, ý tưởng của Thượng đế cũ là chống lại cuộc sống; Thượng đế mới sẽ vì cuộc sống. Thượng đế mới sẽ là tên khác của cuộc sống. Đó sẽ là Thượng đế vui chơi nhảy múa.

Chúng ta phải mang Thượng đế mới đến trái đất này. Khái niệm mới phải được sinh ra: các sannyasin của tôi phải trở thành bụng mẹ. Đó là công việc tuyệt vời; là một phần của điều đó cũng là tốt phúc.

Nên nhớ điều này, tôn giáo là không nghiêm trọng, nó là vui đùa; nó giống bài ca hơn là lý lẽ, nó nhiều tính hài hước chỉ vì mục đích của nó mà không vì lý do nào, điều đó không mang tính mục tiêu. Thế thì niềm vui xuất hiện và tuôn trào. Và niềm vui đó chính là sự cần nguyện thực sự.

Yoga có nghĩa là khoa học về việc trở thành một với tồn tại, nghệ thuật của cùng khoảnh khắc với tồn tại, bỏ rơi mọi ý tưởng về sự riêng rẽ. Không nghĩ là ốc đảo mà nghĩ là một với lục địa, bỏ rơi một đường biên, mọi rào cản của con người: đó là khoa học về yoga.

Từ “yoga” có nghĩa là sự hòa hợp, sự đồng cảm, unmano có nghĩa là không-tâm trí. Không-tâm trí là khoa học về trở thành một với tồn tại; đó là ý nghĩa tuyệt vời nhất của tên gọi.

Tâm trí giữ cho bạn riêng biệt, tâm trí giữ cho bạn bị chia, nó biến bạn thành điều nhỏ nhoi, nó tạo ra bản ngã. Tạo ra bản ngã là toàn bộ chức năng của tâm trí. Thời khắc bạn dừng nghĩ thì tâm trí cũng không còn hoạt động nữa, bản ngã ngay lập tức biến mất; không thể tìm đâu ra nó nữa. Và khi không bản ngã, đó chính là yoga, là sự hòa hợp - trở thành một với tồn tại.

Tâm trí là chia rẽ, không-tâm trí là hòa hợp; tâm trí là rào cản, không-tâm trí là cầu nối.

Deva có nghĩa là thần thánh linh thiêng, udgar có nghĩa là biểu cảm.

Thượng đế là sự sáng tạo. Thậm chí gọi ngài là người sáng tạo cũng không đúng, bởi vì gọi ngài là người sáng tạo có nghĩa, ngài đã thực hiện một cái gì đó và sẽ không thực hiện thêm nữa, cứ như quá trình đã tới hồi kết thúc. Thượng đế là tính sáng tạo, không phải là người sáng tạo; quá trình vẫn tiếp diễn, ngài vẫn sáng tạo. Có câu chuyện ngụ ngôn rằng, ngài đã tạo ra thế giới trong vòng sáu ngày, đó là điều ngớ ngẩn. Ngài không ngừng sáng tạo; thực tế ngài không thể tồn tại mà không sáng tạo. Ngài không phải là con người mà là năng lượng sáng tạo và sáng tạo không ngừng. Ngài chính là tính sáng tạo.

Cho nên, nếu con người thực sự biết Thượng đế thì người đó sẽ trở thành tính sáng tạo kỳ diệu. Cho dù người đó đang thực hiện bất kỳ điều gì thì vẫn có một cái gì đó nguyên thủy trong nó, bởi vì nó sẽ thuộc về Thượng đế, nó sẽ xuất hiện từ bên kia. Nếu người đó đang ca bài ca, thì bài ca sẽ có phẩm chất hoàn toàn khác trong nó. Đó sẽ không chỉ là bài ca: trái tim của người đó sẽ cùng nhịp đập, người đó sẽ thở trong nó, đó sẽ là linh hồn của người đó. Nếu người đó vẽ tranh thì người đó sẽ không chỉ là họa sĩ, không chỉ là thợ kỹ thuật biết làm thế nào để vẽ. Người đó sẽ rót chính mình vào bức tranh của mình; người đó sẽ trở thành các màu sắc của bức sơn dầu.

Con người đã nếm trải Thượng đế cũng có hương vị của tính sáng tạo phảng phất quanh mình. Đối với con người của Thượng đế không có cách nào khác để sống. Cuộc sống sẽ không là gì khác ngoài sự sáng tạo. Và bằng từ “sáng tạo” tôi không ngụ ý rằng con người sẽ trở thành họa sĩ hoặc nhà thơ - không cần thiết - nhưng trong bất kỳ điều gì người đó thực hiện cũng sẽ có cảm giác về tính nguyên thủy, tính sáng tạo, nguồn cảm hứng. Người đó sẽ mang vào mọi hành động của mình một cái gì đó của bên kia, của tính siêu việt. Đó là ý nghĩa tên của bạn.

Trong thời gian dài, tôn giáo đã tồn tại theo cái cách vô sáng tạo. Các thầy tăng đã không được hy vọng tạo ra bất kỳ điều gì; họ thực sự được hy vọng làm những điều ngược lại - trở thành vô sáng tạo nhất có thể, vô vị nhất có thể. Thầy tăng càng vô vị thì ông ta càng được kính trọng.

Chúng ta đã không tôn trọng cuộc sống và chúng ta đã không tôn trọng những con người sống động. Chúng ta đã là những người tôn thờ cái chết. Và cái gọi là những tôn giáo của chúng ta đã không là gì ngoài việc trốn chạy khoi cuộc sống; chúng đã từng là những sự rút lui. Chúng đã rất hèn nhát.

Sannyasin của tôi không phải là người thoát ly thực tế; anh ta phải ở trong thế giới bề bộn này. Anh ta phải là sự sáng tạo và sống trong thế giới này. Anh ta phải biểu lộ chính mình, bởi vì trừ khi bản thân anh ta được biểu lộ tối đa nhất, nếu không anh ta sẽ không bao giờ cảm thấy mãn nguyên. Không khả năng mãn nguyện nào khác là có thể. Chỉ có duy nhất một loại mãn nguyện, và đó là: biểu cảm chính mình một cách toàn bộ, không để lại gì phía sau, không giữ lại gì, rót toàn bộ chính mình vào đại dương sự sống. Thời điểm bạn làm trống rỗng chính mình trong sáng tạo, thời điểm bạn rót chính bạn một cách toàn bộ, không tính toán, phúc lạc tối thượng xuất hiện, samadhi xuất hiện.

Samadhi không phải là thoát ly thực tế, không phải là vô sáng tạo; đó là sự sáng tạo. Điều đó dành cho người không sợ sống, những người có tình yêu mãnh liệt đối với cuộc sống, và bởi vì người đó yêu cuộc sống cho nên người đó muốn làm cho cuộc sống đẹp hơn, trao tặng một cái gì đó cho nó, làm cho nó tốt đẹp hơn.

*


[Chantal - người đang hát]

Toàn bộ nỗ lực của tôi ở đây là giúp bạn ca hát, nhảy múa, bởi vì Thượng đế được nhận ra chỉ khi bạn bị mất dạng trong trạng thái vui mừng lễ hội. Khía cạnh lễ hội là khía cạnh mộ đạo. Đó không phải là công việc nghiêm trọng, đó là vấn đề tình yêu. Nó không giống như công việc; nó gần với thơ ca hơn là số học. Nó gần với hát ca và nhảy múa hơn là bất kỳ thứ gì khác.

Nghệ sĩ rất gần với ngôi đền của chúa trời, mấp mé ngay ô cửa. Họ có thể không vào ngôi đền, có thể họ nghĩ “đây là tất cả”, nhưng nếu họ muốn, nếu họ đã khám phá thêm một chút thì hẳn họ đã vào với chúa trời. Trừ khi người nghệ sĩ thực hiện một bước ra ngoài nghệ thuật, họ vẫn giữ nguyên phát triển-một nửa. Trừ khi nhà thơ trở thành nhà huyền môn, họ chưa bao giờ trở thành toàn bộ. Đó là bi kịch của nhà thơ; và đó cũng là sự huy hoàng và bi thảm.

Nhà khoa học hoàn toàn thoải mái. Ông ta là người của thế giới vật chất; ông ta không biết gì về bên kia, ông ta không có ý tưởng về bên kia. Với ông ta, thuyết thần bí là điều hoàn toàn ngớ ngẩn, vô nghĩa, nhảm nhí. Ông ta sống trong thế giới rất rõ ràng, tính toán, trần tục: nhà huyền môn sống rất dứt khoát trong thế giới huyền môn. Đó là huyền bí, nhưng họ tuyệt đối chắc chắn về điều huyền bí đó; không có rắc rối nào trong tâm trí họ. Họ tuyệt đối ở cùng nhà với điều huyền bí, điều huyền bí không tạo ra bất kỳ mối lo âu nào. Họ sống cùng nó; họ không ở đó để giải quyết nó. Họ thưởng thức nó, họ hát về nó, họ nhảy múa về nó.

Thứ hai là người nghệ sĩ - họa sĩ, nhà thơ, nhạc sĩ, vũ công. Họ không có nhà, họ chỉ là cây cầu, vật chất và một phần khác của họ khát khao cái bên kia, thế giới của nhà huyền môn. Họ bị chia. Nhiều nghệ sĩ bị điên vì sự lôi kéo giằng co này và đó không phải là tai nạn. Nhiều nghệ sĩ tự tử và lý do rất đơn giản: cuộc sống không thể chịu đựng nổi. Người nghệ sĩ có thể thoải mái chỉ nếu họ thực hiện cú nhảy và trở thành nhà huyền môn, khi đó thơ ca của họ không chỉ là thơ ca nữa mà là bài ca linh thiêng.

Cho nên hãy trở thành người ca hát những bài ca thần thánh linh thiêng. Con người chỉ cần một chút táo bạo, con người chỉ cần đi vào bóng tối của điều huyền bí. Tâm trí chống lại, tâm trí nói “hãy cảnh giác”. Tâm trí luôn do dự. Thậm chí nếu nó thực hiện một bước nào đó, nó cũng tạo ra mọi sự đề phòng sao cho con người không bao giờ giữ đúng hướng, nó luôn sẵn sàng quay trở lại với địa hạt cũ, đã được biết trước.

Chính vì vậy nhiều nghệ sĩ vẫn giữ nguyên chỉ là nghệ sĩ và giữ nguyên trong đau khổ. Tâm hồn thử thách thực sự luôn sẵn sàng lắng nghe tiếng gọi của địa hạt chưa được biết đến.

Khi có tiếng gọi của nơi chưa được khám phá thì hãy lên đường, hãy ra đi với toàn bộ trái tim và đừng ngoái nhìn lại. Thế thì dần dần hát ca sẽ biến thành linh thiêng. Điệu vũ bình thường không còn bình thường nữa, nó trở nên cực đỉnh tuyệt vời. Thế thì con người bắt đầu liên hệ với vô hạn, hiện diện trong mối liên hệ với vô hạn có nghĩa là hiện diện trong trạng thái phúc lạc.

Tất cả đó chính là sannyas: nỗ lực giao tiếp với cái toàn bộ bằng bất kỳ giá nào, dù bất kỳ rủi ro nào.

Anand có nghĩa là phúc lạc; Thiên Chúa giáo có nghĩa nguyên thủy là người theo Christ. Nhưng theo Christ là hoàn toàn khác với việc là một phần của nhà thờ Thiên Chúa giáo - không chỉ khác biệt. Nó là cực đối nghịch.

Christ chưa bao giờ theo bất kỳ nhà thờ nào; ông ấy là người nổi dậy. Theo Christ thực sự có nghĩa là nổi dậy. Điều đó nhìn có vẻ nghịch lý nhưng nó là như vậy. Thiên Chúa giáo thực sự có nghĩa con người không thể là Thiên Chúa giáo, không thể là Cơ Đốc giáo, không thể là Tin Lành giáo, thực sự là Thiên Chúa giáo có nghĩa là bỏ rơi mọi nhà thờ. Jesus chưa bao giờ là một phần của bất kỳ nhà thờ nào; đó là tội lỗi của ông ấy. Vì tội đó mà ông ấy bị đóng đinh trên cây thập ác. Ông ấy không theo giới quyền uy Do Thái, ông ấy đã không theo truyền thống.

Sự thật không bao giờ theo truyền thống: sự thật chỉ có thể theo chính nó. Sự thật không thể được bắt chước, nó phải là nguyên thủy - và ông ấy là nguyên thủy. Ông ấy là một trong những chống đối nhất, là người chưa bao giờ trước trên trái đất, và là một trong những người vĩ đại nhất. Nhưng Thiên Chúa giáo đã hủy hoại hình ảnh của ông ấy. Thực tế, Do Thái không thể giết hại ông ấy, nhưng Thiên Chúa giáo đã giết hại ông ấy. Tất cả mọi khả năng nổi dậy của ông ấy đã biến mất, đã bị hủy hoại. Toàn bộ ngọn lửa của ông ấy đã biến mất; chỉ còn lại tro tàn và tro tàn.

Những gì được tôn thờ dưới cái tên Christ không có gì liên quan tới Christ thực; đó chỉ là sự bóp méo. Ví dụ, người Thiên Chúa giáo nói rằng Christ chưa bao giờ cười. Nếu Christ chưa bao giờ cười thì ai sẽ cười đây? Điều đó đang hủy hoại tính cách của con người nổi dậy đó. Ông ấy là con người vui vẻ, ông ấy chắc phải là người bông đùa rất ồn ào, nhưng Thiên Chúa giáo đã vẽ ông ấy rất buồn rầu, ảm đạm, nghiêm trọng. Ông ấy chắc phải là người rất nồng nhiệt, thực tế, vì ông ấy là người vui vẻ cho nên ông ấy có thể tha thứ cho tất cả những con người đau khổ kia.

Tiếng cười của ông ấy đã chiến thắng khi ông ấy bị đóng đinh trên cây thập ác. Ông ấy chắc là đã cười vào tất cả những điều ngớ ngẩn. Thời điểm ông ấy nói: “Xin hãy tha thứ cho những con người đó - Thưa Cha, tha thứ cho những con người đó bởi vì họ không biết họ đang làm gì”, chắc là phải có tiếng cười cao thượng trong tâm hồn ông ấy về toàn bộ điều ngu xuẩn đang diễn ra: ông ấy đang cố giúp những người đó và họ thì lại đang sát hại ông ấy! Ông ấy có thể trở thành tự do đối với họ, và họ lại đang hủy hoại ông. Tuyên bố của ông ấy chắc được đưa ra trong trạng thái tinh thần khi ông cười vào cái trò ngu xuẩn đó. Con người nghiêm trọng không thể làm như vậy, chỉ người vui vẻ mới có thể. Chỉ người vui vẻ mới có thể coi việc đóng đinh trên cây thập tự là không nghiêm trọng.

Đây là ví dụ duy nhất: toàn bộ cuộc đời ông ấy đã bị xuyên tạc. Ông ấy đã bị thay đổi cho phù hợp với ý tưởng rằng, Thiên Chúa giáo có Christ - những con người ngu ngốc luôn có ý tưởng về mọi thứ. Về những vấn đề khác thì không sao, nhưng khi họ mang ý tưởng về Christ hoặc Phật hoặc Krishna thì họ lại vượt ra ngoài khả năng của mình, họ đang vượt quá giới hạn của sự ngu ngốc. Họ không biết họ là ai, nhưng họ lại bắt đầu có ý tưởng Christ nên là thế nào, và họ bắt đầu điều chỉnh Christ thực, Phật thực cho phù hợp với những mong chờ của họ.

Chính vì vậy, tôi nói rằng, để là Thiên Chúa giáo thực sự, yêu cầu đầu tiên là con người không nên là Thiên Chúa giáo, rằng con người nên là nổi dậy. Và đó chính là sannyasin: là sự khai tâm thành nổi dậy.

Phúc lạc phải là chủ đạo của mọi sannyasin - vui vẻ, hát ca, nhảy múa ở đôi chân và niềm vui tuyệt vời ở tâm hồn. Cuộc đời không là gánh nặng mà chúng ta phải mang vác, không phải là sự trừng phạt mà đó là món quà của Thượng đế, là phần thưởng vô cùng quý giá. Con người phải cảm ơn điều đó, phải biết ơn điều đó.

Prem có nghĩa là tình yêu, upadipa có nghĩa là thắp lửa. Tình yêu là ngọn lửa, ngọn lửa của chúa trời. Nó bùng cháy, bùng cháy một cách toàn bộ. Nó tiêu diệt bạn nhưng cũng cho bạn sự tái sinh: nó vừa là đóng đinh trên cây thập ác, vừa là hồi sinh.

Sannyas là điệu bộ tượng trưng mà bạn đang bắt đầu với ngọn lửa này, cho nên màu của lửa đã được chọn cho sannyasin. Nó sẽ phá hủy bạn, nó sẽ không để cho bạn như là bạn nữa, nhưng nó sẽ làm cho bạn trưởng thành. Nó sẽ hủy bỏ hạt mầm nhưng cây sẽ được sinh ra.

Cùng với bậc thầy có nghĩa cho phép họ thắp lửa trong bạn, biến bạn thành rực cháy, ném bạn vào ngọn lửa đó để bạn không thể quay trở lại như là bạn nữa. Bạn sẽ quay trở lại, nhưng bạn sẽ quay lại bằng con đường hoàn toàn mới. Bạn sẽ quay trở lại nhưng bạn sẽ tỏa sáng, tràn ngập ánh sáng. Bạn sẽ quay trở lại, thế nhưng bạn sẽ có cánh; bạn sẽ quay trở lại nhưng bạn sẽ không còn bị ảnh hưởng bởi lực hút trái đất, bạn sẽ bắt đầu bay lên bầu trời. Bạn cũng sẽ thành ngọn lửa rực cháy.

Con người bình thường được biểu hiện bởi nước - nước luôn chảy xuống; và con người tái sinh được biểu hiện bởi ngọn lửa rực cháy, bởi vì ngọn lửa luôn hướng lên.

Hoa sen là biểu tượng vô cùng ý nghĩa. Toàn bộ sự tiếp cận mộ đạo tới cuộc sống được bao hàm trong biểu tượng đơn giản này. Hoa sen là biểu hiện cho sự chuyển hóa của con người từ thân thể tới tâm hồn, bởi hoa sen được sinh ra từ bùn đen.

Nếu bạn nhìn vào bùn đen, bạn không thể tin rằng hoa sen lại có thể mọc lên từ đó. Có vẻ như không có logic trong đó, có vẻ phi logic. Đó là bước nhảy lượng tử, bùn trở thành hoa sen. Và nếu có thể xảy ra rằng bùn trở thành hoa sen, thế thì con người cũng có thể trở thành Thượng đế. Thế thì con người cũng có thể trở thành bước nhảy lượng tử.

Về mặt logic, con người không có khả năng trở thành Thượng đế, do vậy bất kỳ khi nào Phật nói “Ta là Thượng đế” thì mọi người bị xúc phạm. Christ tuyên bố “ta là Thượng đế” và mọi người quá tức giận đến mức họ đã giết hại ông ấy. Lý do thật đơn giản: đó là tuyên bố quá phi logic, không thể được chứng minh. Nhưng đó lại là trường hợp của hoa sen - chỉ bằng việc tìm kiếm trong bùn bạn sẽ tìm ra nó.

Có vẻ như tồn tại vận hành không hợp lý mà là phi lý. Bây giờ vật lý hiện đại nói như vậy: có những bước nhảy lượng tử không thể đoán trước, không thể tính toán theo toán học nhưng vẫn diễn ra. Về mặt tồn tại điều đó là thực, nhưng về mặt logic thì lại không thực.

Trong hoàn cảnh khác cũng vậy, hoa sen là ý nghĩa: nó sống trong nước, nhưng nước không thể chạm được nó. Nếu mưa thì nước rơi vào nó nhưng sẽ truội đi. Giữ nguyên trong nước, nó vẫn giữ nguyên khoảng cách, vượt lên trên. Và đó là cách sannyasin nên là: hoa sen trong nước, sống trên thế gian và hãy không là một phần của nó.

*


[Một sannyasin sẽ đi, nói: tôi cảm thấy quá bất lực!].

Điều đó là tốt, bởi vì chỉ trong sự bất lực sâu sắc thì cầu nguyện mới nảy sinh. Nếu bạn thực sự cảm thấy bất lực thế thì có thể làm được gì? Chỉ có thể cầu nguyện; và sự cầu nguyện đó sẽ bắt đầu một cái gì đó mới trong cuộc sống của bạn. Cho nên bất lực trở thành ô cửa.

Đó chính là toàn bộ nỗ lực của tôi ở đây: giúp bạn chuyển hóa mọi điều tiêu cực thành một cái gì đó tích cực. Bất lực nhìn rất tiêu cực, nhưng hãy nhìn thế này: nếu bạn thực sự bất lực thế thì không gì còn lại để bạn có thể làm, bạn chỉ có thể cầu nguyện! Cầu nguyện xuất phát từ bất lực, và thế rồi cầu nguyện thành hoa sen; bất lực trở thành bùn. Và cầu nguyện quá tuyệt vời!

Con người có thể khóc trong bất lực, nhưng những giọt nước mắt đó vô cùng giá trị: chúng là sự giao tiếp của con người với chúa trời. Những lời nói đã thất bại, bây giờ chỉ có những giọt nước mắt có thể chuyên chở thông điệp nào đó.

Trong bất lực con người trở nên giống như đứa trẻ đang khóc đòi mẹ. Và điều huyền diệu là ở chỗ: nếu bạn khóc trong tuyệt đối bất lực thì điều có ích sẽ nảy sinh; nó đến ngay lập tức. Nếu bạn có thể khóc như đứa trẻ nhỏ thì người mẹ chạy ngay tới bạn, và chúa trời cũng làm như vậy. Cùng một khuôn mẫu. Chúng ta là những đứa trẻ của chúa trời, nếu chúng ta có thể khóc thì chúa trời phải chạy tới chúng ta. Sự giúp ích sẽ ngay lập tức xuất hiện, nhưng nó chỉ tới những người thực sự bất lực. Nếu con người giả vờ bất lực thì nó sẽ không đến; thế thì người khóc chỉ đang đóng kịch. Người mẹ từng trải hơn bạn; đóng kịch không thể đánh lừa bà.

Cho nên đừng lo lắng. Cảm nhận nó, vào trong nó và hãy biến nó thành cầu nguyện. Thế thì bạn sẽ cảm nhận rằng, điều mà bạn đang nghĩ là rắc rối lại không phải là rắc rối mà là cơ hội vàng, chuyện không may lại hóa may.

*


[Một sannyasin sẽ đi. Cô ấy nói cô ấy có nhiều tắc nghẽn mà cô ấy không thể phá vỡ mặc dù cô ấy đã thực hiện nhiều nhóm. Cô ấy không chắc chắn là nghiên cứu nghệ thuật hay trị liệu bằng thở. Cô ấy cảm thấy có nhu cầu nghỉ ngơi tại cộng đồng sannyas ở Đức].

Điều đó là tốt: [cộng đồng] sẽ hữu ích.

Thực tế, một chút thực hành là cần thiết. Bạn đã chạm vào những tắc nghẽn, bây giờ bạn đang nhận biết chúng, nhưng thấm vào những tắc nghẽn đó thì lại cần một chút thực hành, cụ thể là, thực hành thân thể là cần đến. Cho nên nếu bạn có thể thực hiện một vài nhóm thực hành cơ thể ở đó - năng lượng sinh học. Liệu pháp tâm lý căn bản, Rolfing, kết hợp Postual - những điều giống như thế này sẽ vô cùng hữu ích. Bất kỳ khi nào bạn có thể đến, hãy quay trở lại? - bởi vì thêm một vài nhóm nữa và bạn có thể xuyên qua những tắc nghẽn đó.

Bạn tình cờ biết những tắc nghẽn là điều tốt - một nửa hành trình hoàn thành. Hàng triệu người có khối chặn nhưng họ không nhận ra chúng, cho nên họ nghĩ rằng họ không có bất kỳ tắc nghẽn nòa.

Có những tắc nghẽn. Nền văn minh và xã hội quá bệnh tật đến mức mọi người, mọi đứa trẻ bị buộc phải tạo ra những tắc nghẽn. Không đứa trẻ nào được phép như là bản tính tự nhiên của mình; đó là cách mà những tắc nghẽn nảy sinh. Khi năng lượng nào đó bị nén vào và nó không được phép biểu cảm, thế thì nó không được phép ra ngoài bằng bất kỳ cách nào, tự nó cuộn vào trong và trở thành tắc nghẽn. Dần dần nó trở thành khuôn mẫu: bất kỳ khi nào năng lượng di chuyển tới đó thì nó cũng cuộn lại và trở thành vòng tròn luẩn quẩn bên trong; nó trở thành giống như vết thương, như tảng đá nặng.

Mọi người đang mang những u chặn, bởi vì chúng ta đã không có khả năng tạo ra con người thực, con người tự do. Điều kiện của chúng ta đã bị sai - bởi vì cha mẹ bị chặn, các tu sĩ bị chặn, các nhà chính trị cũng bị chặn, và họ lại là người quyết định mọi điều cho đứa trẻ. Những người bị chặn quyết định chọn cho đứa trẻ mới một cách tự nhiên là họ trao những tắc nghẽn của họ cho chúng, đứa trẻ nhận ra những tắc nghẽn đó như là quyền thừa kế.

Điều đầu tiên là phải trở nên nhận biết - và điều đó đã xảy ra. Điều đó sẽ làm cho bạn có một chút đau khổ, bởi vì không nhận biết bạn cảm thấy rất ổn thỏa. Khi bạn đột nhiên nhận biết, thế thì bạn bắt đầu cảm thấy có những rắc rối phải được giải quyết. Nhưng đây là một nửa công việc được thực hiện, chúng có thể được giải quyết. Khi bạn biết thì không còn nhiều rắc rối nữa. Điều đầu tiên nhiều rắc rối hơn, còn điều thứ hai thì lại đơn giản. Có những phương pháp; những rắc rối có thể được giải quyết.

Cho nên bạn có thể thực hành kết hợp Rolfing, Postural, phép trị liệu cơ bản, năng lượng sinh học - bốn phương pháp, bất kỳ phương pháp nào sẵn có ở đó. Và nếu bạn không thể thực hiện chúng ở đó thì hãy đến đây.

Và nếu bạn không cảm thấy thích vào con đường giáo dục thì cũng không cần. Đừng bao giờ chống lại cảm xúc của bạn. Trừ khi bạn thực sự cảm thấy một cái gì đó toàn bộ thì đừng theo. Điều đó sẽ tạo ra tắc nghẽn. Đó là cách mà các u chặn được tạo ra: bạn theo một cách miễn cưỡng, một nửa khăng khăng sẽ là u chặn; nó sẽ trả thù bởi chính thời điểm của nó. Nó sẽ lại nhắc nhở bạn “Nhìn xem, ta đã nói trước với mi: đừng thực hiện điều này!”. Nó sẽ lên án bạn, nó sẽ theo bạn suốt cuộc đời và nó sẽ kết án bạn; nó sẽ không cho phép bạn thưởng thức những điều bạn đang làm. Trừ khi con người hướng hoàn toàn vào một cái gì đó thì rắc rối này lại nảy sinh.

Cho nên không cần thiết. Không gì quan trọng hơn tính toàn bộ của bạn. Hãy để cho điều này thành luật cơ bản: không gì quan trọng hơn tính toàn bộ của bạn. Tính toàn bộ của bạn không phải hy sinh vì bất kỳ Thượng đế nào; tính toàn bộ của bạn phải không bị hy sinh.

Thế thì, trong mắt của những người khác có thể bạn không thành công, nhưng bạn vẫn giữ nguyên mãn nguyện trong cuộc đời mình. Có thể bạn không trở thành nổi tiếng, nhưng bạn vẫn giữ được niềm hạnh phúc tuyệt vời - và đó là toàn bộ vấn đề. Mọi vấn đề khác chỉ là thứ vô nghĩa.

Bạn có thể đến với [cộng đồng], và bất kỳ nơi đâu bạn có thể đến, quay trở lại. Hãy giữ nó [cái hộp] cùng bạn, và bất kỳ khi nào bạn cần tôi thì hãy để nó lên trái tim bạn. Phúc lành cho bạn!

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đứa trẻ nổi loạn - Osho

Tự truyện - Cuộc đời luận sư Osho