Chương 10. Gốc rễ của căng thẳng
Chương 10. Gốc rễ của căng thẳng
Căng thẳng thân thể đã được tạo ra bởi những người, nhân danh tôn giáo, đã từng thuyết giảng về thái độ phản thân thể. Tại phương Tây, Ki tô giáo đã rất nhấn mạnh tới đối kháng với thân thể. Một phân chia sai lầm, vực thẳm phân cách, đã được tạo ra giữa bạn và thân thể bạn; thế thì toàn bộ thái độ của bạn trở thành việc tạo ra căng thẳng. Bạn không thể ăn theo cách thảnh thơi, bạn không thể ngủ theo cách thảnh thơi; mọi hành động thân thể đều trở thành căng thẳng. Thân thể là kẻ thù, nhưng bạn không thể nào tồn tại thiếu nó được. Bạn phải vẫn còn cùng với nó, bạn phải sống với kẻ thù của mình, cho nên có căng thẳng thường xuyên; bạn không bao giờ thảnh thơi được.
Thân thể không phải là kẻ thù của bạn, nó cũng không đối nghịch hay thậm chí dửng dưng với bạn theo bất kì cách nào. Chính sự tồn tại của thân thể là phúc lạc. Và khoảnh khắc bạn nhận thân thể như một món quà, như một món quà thiêng liêng, bạn sẽ quay trở lại với thân thể. Bạn sẽ yêu mến nó, bạn sẽ cảm nhận nó – và tinh tế là cách thức của việc cảm thấy nó.
Bạn không thể cảm thấy thân thể của người khác nếu bạn không cảm thấy thân thể của riêng mình, bạn không thể yêu mến thân thể người khác nếu bạn không yêu lấy thân thể của riêng mình; điều đó là không thể được. Bạn không thể chăm sóc thân thể người khác nếu bạn không chăm sóc thân thể của riêng mình – và không ai chăm sóc cả! Bạn có thể nói rằng bạn chăm sóc, nhưng tôi nhấn mạnh: không ai chăm sóc cả. Thậm chí nếu bạn dường như chăm sóc, thì bạn cũng không thực sự chăm sóc đâu. Bạn đang chăm sóc bởi lí do nào đó khác – vì ý kiến người khác, vì nhìn vào mắt ai đó khác; bạn chưa hề chăm sóc thân thể mình vì chính mình. Bạn không yêu thân thể mình, và nếu bạn không thể yêu nó được, thì bạn không thể nào ở trong nó được.
Yêu lấy thân thể mình và bạn sẽ cảm thấy thảnh thơi mà bạn chưa hề cảm thấy trước đây. Tình yêu là thảnh thơi. Khi có tình yêu, có thảnh thơi. Nếu bạn yêu ai đó – nếu, giữa bạn và anh ấy hay giữa bạn và cô ấy, có tình yêu – thế thì cùng với tình yêu âm nhạc của thảnh thơi cũng tới. Thế thì thảnh thơi có đó.
Khi bạn thảnh thơi với ai đó, điều đó là dấu hiệu của tình yêu. Nếu bạn không thể nào được thảnh thơi với ai đó, bạn không trong tình yêu; người kia, kẻ thù, bao giờ cũng có đó. Đó là lí do tại sao Sartre đã nói, “Người khác là địa ngục!” Địa ngục có đó cho Sartre, nó nhất định hiện hữu. Khi không có tình yêu giữa hai người, người kia là địa ngục, nhưng nếu có tình yêu ở giữa, người kia là cõi trời. Cho nên liệu người kia là cõi trời hay địa ngục còn tuỳ thuộc vào liệu có tình yêu ở giữa hay không.
Bất kì khi nào bạn đang trong tình yêu, im lặng tới. Ngôn ngữ mất đi; lời trở thành vô nghĩa. Bạn có nhiều điều để nói mà chẳng có gì nói vào cùng lúc đó. Im lặng sẽ bao trùm bạn, và trong im lặng đó, tình yêu nở hoa. Bạn được thảnh thơi. Không có tương lai trong tình yêu, không có quá khứ; chỉ khi tình yêu chết thì mới có quá khứ. Bạn chỉ nhớ tới tình yêu chết, còn tình yêu sống thì không bao giờ được nhớ tới cả; nó là đang sống, không có lỗ hổng nào để nhớ nó cả; không có khoảng cách để nhớ nó. Tình yêu là trong hiện tại; không có tương lai và không có quá khứ.
Nếu bạn yêu ai đó, bạn không phải giả vờ. Thế thì bạn có thể là cái bạn đang là. Bạn có thể lột mặt nạ của mình ra và được thảnh thơi. Khi bạn không trong tình yêu, bạn phải đeo mặt nạ. Bạn căng thẳng mọi khoảnh khắc bởi vì người kia có đó; bạn phải giả vờ, bạn phải canh chừng. Bạn phải hoặc hung hăng hoặc phòng thủ: đó là trận đánh, trận chiến – bạn không thể được thảnh thơi.
Phúc lạc của tình yêu ít nhiều là phúc lạc của thảnh thơi. Bạn cảm thấy được thảnh thơi, bạn có thể là cái bạn đang là, bạn có thể trần trụi theo nghĩa nào đó, như bạn hiện hữu. Bạn không cần phải bị bận tâm về bản thân mình, bạn không cần giả vờ. Bạn có thể cởi mở, mong manh, và trong cởi mở đó, bạn thảnh thơi.
Cùng hiện tượng này xảy ra nếu bạn yêu thân thể mình; bạn trở thành được thảnh thơi, bạn chăm sóc nó. Điều đó không sai, không phải là tự yêu lấy mình khi bạn yêu thân thể của riêng mình. Trong thực tế, đấy là bước đầu tiên hướng tới tâm linh.
Cội nguồn nguyên thuỷ của mọi căng thẳng là việc trở thành. Người ta bao giờ cũng cố gắng để là cái gì đó; không ai thoải mái với chính mình như mình hiện thế. Bản thể không được chấp nhận, bản thể bị phủ nhận, và một cái gì đó khác được coi như lí tưởng để trở thành. Cho nên căng thẳng cơ bản bao giờ cũng là giữa cái bạn đang là và cái bạn khao khát trở thành.
Bạn ham muốn trở thành cái gì đó. Căng thẳng có nghĩa là bạn không hài lòng với cái bạn đang là, và bạn khao khát là cái bạn không đang là. Căng thẳng được tạo ra giữa hai điều này. Điều bạn ham muốn thì không liên quan. Nếu bạn muốn trở nên mạnh khoẻ, nổi tiếng, quyền thế, hay thậm chí nếu bạn muốn được tự do, giải thoát, được là điều thiêng liêng, bất tử, thậm chí nếu bạn khao khát về cứu rỗi, moksha, thế nữa căng thẳng sẽ có đó.
Bất kì cái gì được ham muốn như cái gì đó cần phải hoàn thành trong tương lai, chống lại bạn như bạn hiện hữu, đều tạo ra căng thẳng. Lí tưởng càng không thể có được, nhất định lại càng căng thẳng hơn. Cho nên người duy vật thông thường không căng thẳng như người tôn giáo, bởi vì người tôn giáo đang khao khát điều không thể được, điều xa xôi. Khoảng cách lớn đến mức chỉ một căng thẳng lớn mới có thể lấp đầy khoảng trống.
Căng thẳng có nghĩa là lỗ hổng giữa cái bạn đang là và cái bạn muốn là. Nếu lỗ hổng này lớn, căng thẳng sẽ lớn. Nếu lỗ hổng này nhỏ, căng thẳng sẽ nhỏ. Và nếu không có lỗ hổng chút nào, điều đó có nghĩa là bạn thoả mãn với cái bạn đang là. Nói cách khác, bạn không khao khát là bất kì cái gì khác hơn cái bạn đang là. Thế thì tâm trí bạn tồn tại trong khoảnh khắc này. Chẳng có gì căng thẳng cả; bạn thoải mái với bản thân mình. Với tôi, nếu không có lỗ hổng nào, bạn là tôn giáo.
Lỗ hổng có thể có nhiều tầng. Nếu niềm khao khát là vật lí, căng thẳng sẽ là vật lí. Khi bạn tìm kiếm một thân thể đặc biệt, một hình dáng đặc biệt – nếu bạn khao khát một cái gì đó khác hơn cái bạn đang là trên mức độ vật lí – thế thì có căng thẳng trong thân thể vật lí của bạn. Người ta muốn đẹp hơn. Bây giờ thân thể bạn trở nên căng thẳng. Căng thẳng này bắt đầu tại thân thể bạn trước nhất, tại mức sinh lí, nhưng nếu nó cứ nhấn đi nhấn lại, thường hằng, thì nó có thể đi sâu hơn và lan rộng sang các tầng khác của bản thể bạn.
Nếu bạn đang khao khát quyền năng tâm lí, thế thì căng thẳng bắt đầu ở mức tâm lí và lan rộng. Việc lan rộng này giống hệt khi bạn ném hòn đá vào trong hồ. Nó rơi vào một điểm đặc biệt, nhưng những rung động nó tạo ra thì sẽ cứ lan toả vào vô cùng. Cho nên căng thẳng có thể bắt đầu từ bất kì một trong bẩy thể của bạn, nhưng nguồn gốc nguyên thuỷ thì bao giờ cũng là một: lỗ hổng giữa trạng thái đang đó và trạng thái đang khao khát tới.
Nếu bạn có một kiểu tâm trí đặc biệt và bạn muốn thay đổi nó, biến đổi nó – nếu bạn muốn láu lỉnh hơn, thông minh hơn – thế thì căng thẳng được tạo ra. Chỉ nếu chúng ta chấp nhận bản thân mình một cách toàn bộ mới không có căng thẳng. Chấp nhận toàn bộ này là phép màu, phép màu duy nhất. Tìm ra một người đã chấp nhận bản thân mình một cách toàn bộ là điều đáng ngạc nhiên duy nhất.
Bản thân sự tồn tại không căng thẳng. Căng thẳng bao giờ cũng bởi vì những khả năng giả thuyết, không tồn tại. Trong hiện tại không có căng thẳng; căng thẳng bao giờ cũng hướng tương lai. Nó tới từ tưởng tượng. Bạn có thể tưởng tượng mình như một cái gì đó khác hơn bạn đang là. Tiềm năng đã được tưởng tượng ra này sẽ tạo ra căng thẳng. Cho nên một người càng tưởng tượng nhiều thì căng thẳng lại càng có khả năng hơn. Thế thì tưởng tượng đã trở thành phá hoại.
Tưởng tượng cũng có thể trở thành xây dựng, sáng tạo. Nếu toàn bộ khả năng tưởng tượng của bạn được tập trung vào hiện tại, vào khoảnh khắc này, không vào tương lai, thế thì bạn có thể bắt đầu thấy sự tồn tại của mình như thơ ca. Tưởng tượng của bạn không tạo ra khao khát; nó đang được dùng trong việc sống. Sống trong hiện tại này là vượt ra ngoài căng thẳng.
Con vật không căng thẳng, cây cối không căng thẳng, bởi vì chúng không có khả năng tưởng tượng. Chúng ở dưới căng thẳng, không vượt ra ngoài nó. Căng thẳng của chúng chỉ là tiềm năng; nó không trở thành thực tế. Chúng đang tiến hoá. Một khoảnh khắc sẽ tới khi căng thẳng sẽ bùng nổ trong bản thể chúng và chúng sẽ bắt đầu khao khát tương lai. Điều đó nhất định xảy ra. Tưởng tượng trở thành hoạt động.
Điều đầu tiên mà tưởng tượng trở thành hoạt động là tương lai. Bạn tạo ra hình ảnh, và bởi vì không có tương ứng với thực tế nên bạn cứ tạo ra ngày càng nhiều hình ảnh. Nhưng khi có liên quan tới hiện tại, thông thường bạn không thể nào quan niệm nổi việc tưởng tượng này trong quan hệ với nó. Làm sao bạn có thể mang tính tưởng tượng trong hiện tại được? Dường như là không cần thiết. Điểm này cần phải được hiểu.
Nếu bạn có thể hiện diện một cách có ý thức trong hiện tại, bạn sẽ không sống trong tưởng tượng của mình. Thế thì tưởng tượng sẽ tự do sáng tạo bên trong bản thân hiện tại. Chỉ tập trung đúng là cần thiết. Nếu tưởng tượng được tập trung vào cái thực, nó bắt đầu sáng tạo. Sáng tạo có thể lấy bất kì dạng nào. Nếu bạn là nhà thơ, điều đó trở thành bùng nổ thơ ca. Thơ ca này sẽ không là khao khát về tương lai, mà là diễn tả cho hiện tại. Hay nếu bạn là hoạ sĩ, bùng nổ sẽ là việc vẽ. Việc vẽ sẽ không phải là cái gì đó như bạn đã tưởng tượng về nó, mà như bạn đã biết nó và sống nó.
Khi bạn không sống trong tưởng tượng, khoảnh khắc này được trao cho bạn. Bạn có thể diễn đạt nó, hay bạn có thể đi vào trong im lặng.
Nhưng bây giờ im lặng này không phải là im lặng chết đang được thực hành. Im lặng này lại là diễn đạt của khoảnh khắc hiện tại. Khoảnh khắc này là sâu sắc đến độ bây giờ nó có thể được diễn đạt chỉ qua im lặng. Thậm chí thơ ca cũng không còn thích hợp; tranh vẽ không còn thích hợp. Không cách diễn đạt nào là có thể cả. Im lặng là cách diễn đạt duy nhất. Im lặng này không phải là cái gì đó tiêu cực mà, thay vì thế, là việc nở hoa tích cực. Cái gì đó đã nở hoa bên trong bạn, bông hoa của im lặng, và qua cái im lặng này tất cả những cái bạn đang sống lại được diễn đạt.
Điểm thứ hai cũng cần được hiểu. Cách diễn đạt này về hiện tại qua tưởng tưởng thì không là tưởng tượng về tương lai cũng không là phản ứng chống lại quá khứ. Nó không phải là cách diễn đạt cho bất kì kinh nghiệm nào đã từng được biết tới. Nó là kinh nghiệm về việc kinh nghiệm – như bạn đang sống nó, như nó đang xảy ra trong bạn. Không phải là kinh nghiệm đã sống qua, nhưng là quá trình sống của việc kinh nghiệm.
Thế thì kinh nghiệm của bạn và việc kinh nghiệm không phải là hai điều. Chúng là một và như nhau. Thế thì không có hoạ sĩ. Bản thân việc kinh nghiệm đã trở thành việc vẽ; bản thân việc kinh nghiệm đã diễn đạt chính nó. Bạn không phải là người sáng tạo. Bạn là việc sáng tạo, năng lượng sống. Bạn không phải là nhà thơ; bạn là thơ ca. Kinh nghiệm này không phải là về tương lai cũng không phải là về quá khứ; nó không đến từ tương lai cũng không đến từ quá khứ. Bản thân khoảnh khắc đó đã trở thành vĩnh hằng, và mọi thứ đều tới từ nó. Đấy là việc nở hoa…
Nếu bạn có thể cảm thấy khoảnh khắc không căng thẳng này trong thân thể mình, bạn sẽ biết khoẻ mạnh mà bạn chưa từng biết tới trước đây, khoẻ mạnh tích cực… Thân thể bạn có thể không căng thẳng chỉ khi bạn đang sống sự tồn tại khoảnh khắc nọ sang khoảnh khắc kia. Nếu bạn đang ăn và khoảnh khắc này đã trở thành vĩnh hằng, thế thì không có quá khứ và tương lai nữa. Chính quá trình ăn là tất cả những cái đang đó. Bạn không làm điều gì đó; bạn đã trở thành việc làm. Sẽ không có căng thẳng; thân thể bạn sẽ cảm thấy được thoả mãn. Hay nếu bạn đang trong giao cảm dục và dục không chỉ là việc làm nhẹ khỏi căng thẳng dục mà, thay vì thế, là diễn đạt tích cực của tình yêu – nếu khoảnh khắc này đã trở thành toàn bộ, toàn thể, và bạn đang trong nó hoàn toàn – thế thì bạn sẽ biết khoẻ mạnh tích cực trong thân thể mình.
Nếu bạn đang chạy, và việc chạy đã trở thành toàn bộ sự tồn tại của bạn; bạn là cảm giác đang tới với bạn, không phải là cái gì đó ngoài chúng mà là một với chúng; nếu không có tương lai, không mục đích cho việc chạy này, bản thân việc chạy là mục đích – thế thì bạn biết tới khoẻ mạnh tích cực. Thế thì thân thể bạn không căng thẳng. Tại mức độ sinh lí, bạn đã biết tới một khoảnh khắc của việc sống không căng thẳng.
Nhận xét
Đăng nhận xét